Cửu Biện Liên

Người đàn ông hơi sững sờ, lẩm bẩm “Hồ Lưu Hà”, sau đó mới bật cười: “Lưu Hà thật thú vị. Cô dẫn tôi đi tìm cô ấy? Được thôi, chúng ta đi.”

Nhìn người này dễ nói chuyện như thế, tôi không khỏi thở phào, nghĩ ông ta cũng sảng khoái, lần này chỉ cần đưa ông ta đến phòng làm việc của Lưu Hà, nhiệm vụ của mình coi như xong, không cần giống như mấy lần trước, phải dùng hết miệng lưỡi để giải thích, thật tốt.

Đã thấy qua nhiều người quấn chặt, mềm mỏng cứng rắn đều đã dùng qua, Huyền Kỳ cũng cảm thấy hơi bất ngờ, hưng phấn đi theo, vẻ mặt mong chờ xem có chuyện gì xảy ra.

Mà trên đường, người đàn ông kia vẫn theo sát chúng tôi, duy trì một khoảng cách không gần không xa, hơn nữa, tôi có thể cảm giác được ông ta không ngừng đánh giá tôi.

“Chị nhìn khí thế của ông ta kìa.” Huyền Kỳ bỗng đi đến, khẽ nói bên tai tôi: “Nhất định là ông chủ lớn, nếu không làm sao xứng với cô giáo Hồ.”

Chỉ chừng năm phút, chúng tôi đã đến phòng Cố vấn chăm sóc sức khỏe, sau khi gõ cửa, bên trong lại yên ắng không hề có động tĩnh gì.

“Không có ở đây?” Huyền Kỳ nhìn nhìn tôi “Tan việc? Chắc là không ra sớm như vậy đâu.”

Tôi nhún nhún vai tỏ vẻ mình không rõ lắm, quay đầu nói với người đàn ông kia: “Đây là văn phòng của cô giáo Hồ, hôm nay cô ấy không có ở đây, lần sau ông tự tìm cô ấy nhé, chúng tôi đi trước.”

“Đợi đã.” Ông ta lại cản đường đi của chúng tôi, không để chúng tôi đi.

“Tôi và cô giáo Hồ không phải bạn tốt, thật sự không giúp được gì đâu.” Tôi bình tĩnh nói “Muốn tôi nhắn lại? Hoàn toàn không cần thiết, nói chuyện trực tiếp sẽ rõ ràng hơn, nếu có người ở giữa truyền lời chắc sẽ không đủ rõ ràng đâu.”

Người đàn ông cũng không để ý, duỗi cánh tay dài gõ mạnh hai cái trên cửa: “Lưu Hà, ta biết nàng ở trong đó, đừng có mà rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”

Người đàn ông nói xong, một lúc lâu cũng không mở miệng, bên trong phòng cũng không có tiếng động gì.

“Hay là đi thôi, có lẽ cô ấy không có ở đây.” Huyền Kỳ hơi thất vọng, không có đủ nhẫn nại.


Người đàn ông vẫn không nhúc nhích đứng đằng sau chúng tôi, không hề có chút nóng nảy, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn cửa ra vào của phòng làm việc, dường như muốn nhìn thấu bên trong.

Mấy phút sau, khi tôi và Huyền Kỳ bắt đầu nghĩ đến hướng xấu nhất, thậm chí định lấy điện thoại gọi cảnh sát, “cạch” một tiếng, cửa được mở ra.

Trong lòng tôi nhẹ nhõm, cảm thấy nhiệm vụ của mình cuối cùng cũng hoàn thành, thế nhưng không biết vì sao, người đàn ông kia chẳng những không nhường đường, lại còn đẩy cả chúng tôi vào trong phòng làm việc.

Sau đó, cánh cửa từ từ được khép lại, “cạch” một phát, cửa đã được khóa.

Lưu Hà ngồi đằng sau bàn làm việc, mặc áo khoác trắng, cười hì hì nâng má, không nói tiếng nào.

“Nàng thế mà dám để ta chờ ở bên ngoài lâu như thế.” Người đàn ông cau mày, hơi không vui.

“Ngài đã lâu không đến, đột nhiên như thế, lại dẫn theo người khác, ta chưa kịp chuẩn bị, trước đó còn đang ngủ gà ngủ gật, đầu tóc lộn xộn, sao dám gặp ai chứ.” Lưu Hà chậm rãi nói, giọng điệu hơi tỏ vẻ làm nũng, đứng dậy đi đến, kéo lấy cánh tay người đàn ông “Ta muốn mỗi lần ngài thấy ta đều thật xinh đẹp, có gì không đúng chứ?”

Nghe thấy thế, khuôn mặt người đàn ông hòa hoãn một chút: “Nàng đi theo ta đã bao lâu rồi?”

Lưu Hà sửng sốt, suy nghĩ một chút lại nói: “Chừng… một năm thì phải.”

Người đàn ông “ừm” một tiếng: “Gần một năm rồi, nàng hẳn là cũng biết phần lớn tình huống của ta. Nói thật, năm đó, tuy rằng không có thuốc của Đại Hình Quan, vết thương của ta không thể hồi phục nhanh như thế, thế nhưng, hắn lại không chịu lấy mặt thật để gặp người khác, hỏi hắn cái gì, hắn đều che che đậy đậy, giọng điệu mập mờ, đối với chuyện này, ta rất không yên lòng.”

Những lời này quả thật rất thành thật, Lưu Hà nghe, nhưng không đáp lại.

Người đàn ông khẽ thở dài: “May là hắn xem như trung thành, lúc bày mưu tính kế cũng suy nghĩ cho ta, hồi đầu năm, hắn phái Hề Nang đi, có lúc khiến ta tưởng rằng hắn muốn một mình nuốt luôn hai món bảo vật, nhưng sau đó lại phát hiện, hắn chỉ đang suy nghĩ chu toàn, bảo đảm không hề có sai sót gì thôi.”


“Ta cũng trung thành vì ngài, lúc nào cũng suy nghĩ vì ngài đó thôi.” Lưu Hà cợt nhả, mở to mắt nói dối.

“Nàng đã cam kết với ta như thế nào, còn nhớ không?” Người đàn ông lại hỏi.

Nụ cười của Lưu Hà lập tức đọng lại, nhìn nhìn chúng tôi, ngập ngừng không nói.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Lưu Hà một lúc, nói tiếp: “Mấy ngày trước, Đại Hình Quan có nói cho ta biết vài chuyện, có liên quan đến nguyên nhân cái chết của Tử Vân. Lúc ấy, nàng có ở đó không?”

“Có.” Lưu Hà sảng khoái đáp “Cả quá trình ta đều ở đó.”

“Vậy nàng có ý kiến gì không?” Người đàn ông lại hỏi.

“Ta có thể có ý kiến gì chứ?” Lưu Hà bĩu môi, hơi cao giọng: “Cô ta đã đến, chết thì cũng chết rồi, muốn biết thì ngài đi mà hỏi Quỷ Ẩn, là cô ta động tay, có quan hệ gì với ta chứ?”

“Ồ?” Người đàn ông nhướn mày, tựa hồ không tin.

Lưu Hà lại càng không vui: “Hắn ta nói gì với ngài ta không quan tâm. Dù sao, trước khi người phụ nữ kia đến, ta chẳng biết gì cả. Ngài không nhắc đến thì thôi, nhắc đến ta liền tức giận, khi đó Quỷ Ẩn đến tìm ta, cũng chẳng phải khách khí gì, mà là giả trang lừa ta đến, còn che kín kinh mạch của ta, không cho ta động đậy.”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Quỷ Ẩn thân là sát thủ, chỉ nhận tiền không nhận người, là do Đại Hình Quan mướn, ta cũng không làm gì được cô ta.”

“Thôi thôi.” Lưu Hà rất độ lượng phất phất tay “Cái này, ta có thể không so đo. Nhưng Tử Vân gì đó của ngài, ỷ là phi tử, giày xéo ta, ngài nhìn đi, mấy vết thương trên mặt ta còn chưa lành hẳn đây.”

Nói rồi, cô ta quệt mồm, đưa một bên mặt qua: “Nếu có người nói với ngài là ta giết Tử Vân, thì đều chỉ là ăn nói lung tung, nói hươu nói vượn.”


Người đàn ông cũng thật quan sát mặt của Lưu Hà, rất bình tĩnh, ánh mắt lại phức tạp, hoàn toàn không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dưới không khí thế này, chúng tôi đều cảm thấy hơi khẩn trương, Lưu Hà lại chẳng hề lo lắng, không chút phật lòng: “Nhìn thấy chưa? Cô ta không chỉ vừa đá vừa đánh, còn bảo Quỷ Ẩn ra tay, lúc ấy, hai bên mặt ta đều sưng như bánh bao, còn đau nữa.”

Vài giây sau, người đàn ông dường như không nhận thấy điều gì, kéo lấy cánh tay Lưu Hà, ngồi lên ghế sô pha, không nói gì.

“Gần đây nàng và Vu Dương sao rồi?” Ông ta đổi đề tài.

Lưu Hà cũng ngồi vào trên tay vịn của ghế, nhún nhún vài: “Cũng vậy thôi, rất cẩn thận, ta đã thử mấy lần thuốc đều bị anh ta phát hiện, chuyện hợp tác cũng bị nói là đang suy nghĩ, anh ta….”

“Hắn đang không có đây à?” Người đàn ông đột nhiên xen ngang.

Lưu Hà chần chờ gật đầu.

Người đàn ông nhấc cằm về phía chúng tôi, nói: “Nếu hắn không có đây, người ta cũng đã mang đến rồi, giờ ra tay đi.”

Không chỉ chúng tôi, người bình tĩnh như Lưu Hà cũng khó tránh ngây ngẩn cả người: “Bệ hạ, chuyện này….”

Một câu “bệ hạ” khiến chúng tôi vốn không hiểu gì càng thêm hoang mang.

“Trên người cô ta….có Ô Thiên ấn.” Lưu Hà hơi đứng lên, kinh ngạc mở to mắt: “Ngoài bệ hạ, không ai có khả năng này.”

Tôi hiểu ý cô ta là muốn nịnh bợ, ý bảo người đàn ông này rất lợi hại, không ngờ người đàn ông này chẳng thèm quan tâm, vỗ mạnh lên tay vịn ghế sô pha, gầm nhẹ: “Vô liêm sỉ, ý ngươi muốn ta tự mình ra tay à?”

Sắc mặt Lưu Hà lập tức trắng bệch, quỳ phịch xuống: “Bệ hạ bớt giận, Lưu Hà không dám, Lưu Hà biết sai rồi.”

Lang Vương, đây chính là Lang Vương!

Trong đầu tôi thoáng hiện lên ý nghĩ này, vô cùng kinh ngạc, theo bản năng quay qua nhìn Huyền Kỳ, cùng lúc cũng thấy cậu quay đầu sang, hẳn là suy nghĩ giống tôi.


“Nàng đã nói, chỉ cần ta phân phó, dù có chết cũng không chối từ.” Người đàn ông hít sâu, nói: “Ta biết Ô Thiên ấn tồn tại, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy uy lực của nó, chỉ nghe nói mà thôi, vì vậy, hôm nay ta tới chính là vì muốn nàng thay ta thử một lần.”

Nếu ban nãy Lưu Hà còn có khả năng suy nghĩ, thì lúc này, cô ta đã hoàn toàn chết lặng.

“Sao hả?” Người đàn ông đợi một lúc, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh.

“Thế nhưng…” Lưu Hà chớp mắt mấy cái, dường như muốn xác nhận mình không phải đang nằm mơ, “Lưu Hà còn muốn giúp bệ hạ hoàn thành nghiệp lớn, nếu bây giờ chết đi….”

“Chưa chắc sẽ chết.” Lời nói của cô ta lại bị người đàn ông xen ngang “Ta cũng đã suy tính rất nhiều, mới ra hạ sách này, nghe nói Ô Thiên ấn chỉ phản ứng đối với yêu khí có ác ý, nàng thông minh như vậy, chắc có thể lòng không có tạp niệm, ra một chiêu khiến cho chúng mất mạng, chắc không cần ta dạy chứ?”

Lưu Hà nghe thấy thế, há mồm cứng lưỡi, Huyền Kỳ ở bên cạnh cũng hít một hơi, kéo kéo tôi, nóng lòng muốn chạm vào tay nắm cửa.

Tôi cũng hơi sợ, tim đập thình thịch, nhưng lại vô cùng rõ ràng, làm như thế chỉ là phí công mà thôi.

Quả nhiên, mặc dù cậu có cố sức thế nào, tay nắm vẫn không nhúc nhích, tôi chẳng còn tâm trạng xem cậu, lực chú ý đều đặt trên người đàn ông kia, ông ta vô cùng hứng thú nhìn chúng tôi, mang theo vẽ cười nhạo.

Huyền Kỳ hoang mang, gấp đến đỏ cả mặt, không biết phải làm sao.

“Bệ hạ không tin Lưu Hà sao?” Lưu Hà còn quỳ trên đất, cúi thấp đầu, giọng nói khẽ run.

Người đàn ông không cho ý kiến gì: “Kiếm Vân Hải của nàng, vô cùng sắc bén, hợp với Hồ Hỏa, thực lực không thể khinh thường, muốn nhanh chóng giết một người, chẳng phải dễ như trở bàn tay? Nàng được ta trợ giúp luyện thành Hồ Hả, bây giờ, đã đến lúc hồi báo rồi.”

Lưu Hà không nói gì, thân thể bắt đầu phát run, hơn nữa, càng run càng dữ dội.

Người đàn ông cũng không nóng vội, chỉ lại hỏi: “Sao hả?”

Lưu Hà rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử. Nếu nghe lời Lang Vương, không bàn đến chuyện nàng có đồng ý ra tay hay không, lòng không tạp niệm ra tay với tôi liệu có thành hay không, là điều không ai rõ, nguy hiểm vô cùng lớn; không nghe lời Lang Vương, chắc chắn sẽ chọc giận vị vua của một tộc này, kết quả cũng chẳng khá hơn chút nào, huống chi cô ta còn muốn cùng Vu Dương hợp tác, cuối cùng trở thành “vợ chồng sống chết bên nhau”, giờ nếu cô ta trở mặt, e là có phần hơi sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận