Cửu Biện Liên

“Mày còn muốn sao nữa?” Vu Dương hơi nhíu mày.

Quỷ Ẩn liếc tôi một cái, ung dung nói: “Người người đều biết trên người cô gái này có Ô Thiên ấn, cho dù bây giờ mày giao cô ta cho bọn tao, e là, bọn tao vẫn chẳng thể lấy được Di Thiên châu.”

Dừng một chút, cô ta cố ý tỏ vẻ thần bí, mới nói tiếp: “Phải làm thế nào để hủy đi Ô Thiên ấn, chẳng lẽ mày không biết?”

“Tao không biết.” Vu Dương trả lời vô cùng dứt khoát.

“Không biết?” Quỷ Ẩn không hề cảm thấy bất ngờ “Vậy thì đúng là không còn cách nào rồi, hay là, để tao giúp mày suy nghĩ thật kĩ nhé.”

Sau đó, cô ta gật đầu với thiếu niên bên cạnh.

Thiếu niên cười cười, thản nhiên vươn tay, lần này người xuất hiện trong không trung, không ngờ chính là Lưu Hà.

Tình trạng của cô ấy cũng không tốt hơn Tham Lang bao nhiêu, tay chân cũng bị trói bằng gân Bàn Long, cả người cũng toàn vết thương, gương mặt vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt quyến rũ vốn trắng đen rõ ràng nay sưng chỉ còn nhìn thấy một đường nhỏ.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, Huyền Kỳ luôn mồm gọi: “Cô giáo Hồ!”

“Cách hủy đi Ô Thiên ấn, hãy suy nghĩ thật kĩ.” Quỷ Ẩn vô cùng đắc ý.

“Ô Thiên ấn, không có cách giải.” Vu Dương nặn ra mấy từ này từ trong kẽ răng.

Quỷ Ẩn “à” một tiếng, khẽ gật đầu.

Tay thiếu niên đột nhiên siết lại, ngay sau đó, Lưu Hà vốn đang nằm trên mặt đất đã bị kéo lại, cánh tay cậu ta bóp chặt lấy cổ cô ấy.

Lưu Hà vốn đã chẳng còn sức lực, bị kéo như vậy nên hơi lảo đảo, gần như ngã xuống, cũng có thể vì không thở nổi mà không thể đứng thẳng, chân mềm nhũn, cuối cùng chỉ có thể bám trên người thiếu niên, hơi ngửa đầu, hai mắt nhắm lại.

“Mày muốn sao?” Vu Dương nổi giận.

“Cũng không có gì, chỉ là, gương xinh đẹp của hồ ly tinh này, hình như hơi thiếu gì đó.” Quỷ Ẩn quay đầu, nhìn Lưu Hà từ trên xuống dưới.


“Thiếu gì đó?” Chúng tôi chưa lên tiếng, thiếu niên bên cạnh đã hơi ngớ người hỏi kại.

“Thiếu chút hoa văn.” Quỷ Ẩn nói “Cậu có biết khắc không?”

Thiếu niên lắc đầu: “Không biết, sao lại muốn khắc hoa văn chứ? Chả vui tẹo nào.”

“Vậy cậu biết gì?” Cảm thấy thế nào mới vui?” Quỷ Ẩn lại hỏi.

Thiếu niên hưng phấn: “Đương nhiên là phải giống như lúc đối phó với Thiên Cẩu, cắt lưỡi, nhổ sạch móng tay mới thú vị chứ.”

Chúng tôi vừa nghe thấy thế thì hết hồn hết vía, mặc dù đã lường trước được rằng Tham Lang sẽ chịu không ít hành hạ, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến thế.

Nói đến những việc mình đã làm, thiếu niên vô cùng đắc ý, đá một cái lên người Tham Lang, rồi nói: “Móng tay của mày không phải là rất dài, hơn nữa mọc lại vô cùng nhanh sao? Tao rút sạch xem nó có thể mọc nhanh nữa không.”

Nửa câu đầu tiên, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.

“Làm sao cậu ta biết móng tay Tham Lang mọc rất nhanh?” Huyền Kỳ cũng cảm thấy lạ.

“Còn lưỡi, còn lưỡi nữa.” Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi đá hai chân của Tham Lang: “Mày có giỏi, thì cũng khiến cho lưỡi mọc nhanh ra một chút xem.”

Vừa nghe đến chữ “lưỡi”, tôi chợt nhớ đến một chuyện.

“Chẳng lẽ….” Thẩm Thiên Huy hình như cũng đã nghĩ ra điều gì.

Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, đều không thể tin được, thiếu niên vô cùng hận thù Tham Lang kia, vô cùng để ý đến lưỡi và móng tay, khiến chúng tôi không thể không tin.

“Mão Tinh.” Cuối cùng, Thẩm Thiên Huy cũng nói ra.

“Mão Tinh?” Huyền Kỳ hơi bất ngờ “Là cái thứ đã đi cùng với Nữ Sửu đấy à?”


Tôi gật đầu.

“Chính là Cổ Thú tên Mão Tinh thật sao?” Huyền Kỳ vẫn còn muốn xác nhận.

Tôi lại gật đầu lần nữa.

“Nhưng, lúc đó nó rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mà.” Huyền Kỳ vẫn không chịu tin “Mới có bao lâu đâu, sao có thể lớn đến như vậy?”

Quỷ Ẩn và thiếu niên nghe thấy thế, đều cười khanh khách.

“Sao lại không?” Ánh mắt Quỷ Ẩn nhìn Huyền Kỳ cứ như đang nhìn một thằng hề trong rạp xiếc vậy.

Huyền Kỳ há mồm cứng lưỡi, không biết phải trả lời ra sao.

“Các anh các chị nói không sai, tôi là Mão Tinh đây.” Thiếu niên nói rồi, cánh tay lại siết chặt, siết đến mức Lưu Hà rên rỉ thành tiếng.

“Đều là do mày làm?” Vu Dương hất cằm về phía Tham Lang đang nằm trên đất.

Thiếu niên cười cười, nhìn Lưu Hà: “Thật ra thì tôi chỉ muốn dạy dỗ một mình Thiên Cẩu thôi, ai bảo lần trước hắn ta hại tôi thảm như thế. Còn con hồ ly tinh này, là chị Quỷ Ẩn bảo, bắt cô ta sẽ giúp được cho ông của tôi, nên tôi mới ra tay, nếu không….”

“Nói chuyện chính đi.” Quỷ Ẩn xen ngang câu chuyện của thiếu niên “Tháo bỏ Ô Thiên ấn, nếu không, chúng sẽ chết.”

Vu Dương không nói gì, cũng không tỏ vẻ gì cả, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, không khí lại thay đổi, nếu ban đầu là sợ hãi vì không biết mình sẽ đối mặt với cái gì, thì bây giờ là cảm giác bó tay chịu trói không biết phải làm sao, nhiều hơn nữa chính là cảm giác lo lắng.

“Suy nghĩ cho kĩ, mày thật sự không thể giao Di Thiên châu ra sao? Chỉ cần tháo bỏ Ô Thiên ấn, tao có thể không cần Cửu Biện Huyết Liên.” Đợi một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Quỷ Ẩn mở miệng, tỏ vẻ thành khẩn khuyên bảo: “Cửu Vĩ Hồ không biết đã trốn đến nơi nào, mày có hoa sen và con Xích Hồ này không phải cũng rất tốt rồi sao? Hơn nữa, Thiên Cẩu trên đời này, e rằng chỉ còn một mà thôi, cô gái kia dù sao cũng chỉ là một con người, mày có thể bắt cô ta hủy bỏ khế ước, để mày có thể dùng Thiên Cẩu là được.”

Có hoa sen để tăng tu vi, có Lưu Hà xinh đẹp ở bên, lại có Thiên Cẩu làm linh sủng, cảnh tượng này, nếu là sự thật thì quả thật rất tốt đẹp, nhưng có lẽ Quỷ Ẩn không biết mục đích Vu Dương cần dùng Di Thiên châu, cho nên cô ta không biết rằng, những thứ tốt đẹp này hoàn toàn không có sức hấp dẫn với Vu Dương.


“Ô Thiên ấn, không có cách tháo bỏ.” Quả nhiên Vu Dương vẫn nói thế.

“Cần gì phải chấp nhất như thế, trở thành kẻ địch của cả Lang tộc?” Quỷ Ẩn hơi không nhịn được nữa.

“Cả Lang tộc?” Vu Dương cười nhạt “Muốn dùng Lang Vương dọa tao à? Sao hả, chủ nhân của mày chưa nói cho mày biết, hắn ta không hề thần phục Lang Vương sao?”

Nghe vậy, Quỷ Ẩn tỏ vẻ hơi bất ngờ… xem ra, cô ta chẳng biết gì cả.

Vu Dương nhìn phản ứng của cô ta, lại nói: “Hắn ta cũng không nói cho cô biết, hắn ta cần Di Thiên châu để làm gì đúng không?”

Quỷ Ẩn không nói, đợi anh nói hết câu.

“Vậy, mày có từng nghe nói đến biến cố xảy ra với Thuân Ô tộc không?” Vu Dương nói tiếp.

Quỷ Ẩn vẫn không nói gì, ánh mắt hơi lóe lên.

“Chỉ là, mày nói như thế, nghĩ lại, cũng không phải là không đúng.” Trải qua chuyện lần tước, Vu Dương cũng xem như là đã đắc tội cả Lang tộc.

“Tao không rõ ân oán của các người, cũng không biết nguyên nhân sâu xa gì, đối với sát thủ, nhận ủy thác của người, thì phải hết lòng làm việc là được.” Quỷ Ẩn không muốn biết nữa “Ô Thiên ấn không có cách giải thật sao, chắc chứ?”

Vu Dương gỡ roi Ô Vũ bên hông xuống: “Không có cách nào cả, trừ khi, mày giết tao.”

Sắc mặt Quỷ Ẩn lập tức trầm xuống, bóng người lập tức biến mất rồi lại xuất hiện, đi đến trước mặt Vu Dương, giơ gai Thanh Thương lên muốn đâm xuống.

Vu Dương đã có chuẩn bị từ sớm, quất roi ngăn cản chiêu tấn công kia, đồng thời vung roi, cuốn lấy gai Thanh Thương, sau đó kéo theo cả Quỷ Ẩn, ném xuống đất.

Quỷ Ẩn thuận thế ngã xuống, nhanh tay nhanh chân thoát khỏi kiềm chế của roi, lăn một vòng, biến mất trong bóng đêm.

“Lui về sau.” Vu Dương tạo một kết giới quanh chúng tôi, vung roi đánh mạnh về một phía trong không khí, nhưng tựa hồ không trúng mục tiêu.

Thẩm Thiên Huy kéo theo chúng tôi, lui đến chỗ bức tường bên ngoài nhà thì mới dừng lại, bên kia, Mão Tinh cũng một tay kéo Lưu Hà, một tay kéo Tham Lang, lui ra đằng xa.

“Sao nó không giúp?” Huyền Kỳ nhỏ giọng hỏi tôi.

“Không biết.” Mắt tôi không ngừng di chuyển, muốn phát hiện chỗ ẩn thân của Quỷ Ẩn.


“Vu Dương có thắng được cả hai tên đó không?” Huyền Kỳ đúng là lắm câu hỏi.

“Không biết.” Tôi không nhịn được nữa “Yên lặng chút đi, chị đang tìm Quỷ Ẩn.”

Huyền Kỳ lập tức im miệng.

Ánh trăng không đủ sáng, khiến nơi này trông mờ mờ ảo ảo, cứ như bị chắn bởi một tấm lụa mỏng. Tôi nhớ lần đó khi Quỷ Ẩn xông vào nhà tôi, tôi có thể tìm thấy cô ta là nhờ ánh sáng của gai Thanh Thương, nhưng lần này, dù tôi cố gắng thế nào, vẫn không nhìn thấy chút ánh sáng xanh nào.

Vu Dương nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện điều gì, vung roi về một phía, nhưng không trúng mục tiêu, ngay sao đó, anh không ngừng ra tay, có vẻ đã phát hiện tung tích của Quỷ Ẩn nhưng tấn công luôn chậm hơn một bước.

“Các người cảm thấy trong hai người họ ai sẽ thắng?” Mão Tinh hứng thú hỏi.

“Đương nhiên là Vu Dương.” Huyền Kỳ không hề do dự đáp “Nếu không phải lần trước Vu Dương mềm lòng, Quỷ Ẩn đã sớm thành hồn ma rồi.”

Mão Tinh “à” một tiếng, cười cười, cao giọng nói: “Này Vu Dương, nếu mày thắng, tao sẽ giết con hồ ly tinh này và Thiên Cẩu.”

Vừa dứt lời, tôi nhìn thấy Vu Dương dùng tay không cầm roi, quăng ra mấy vật đen nhánh, Mão Tinh hơi hoảng sợ, nhanh chóng kéo Lưu Hà và Tham Lang lui về sau, ngay sau đó, hai tiếng “phập phập” vang lên, ở nơi nó vừa đứng, là một loạt phi tiêu Hắc Linh ghim thẳng vào mặt đất.

“Mày định làm gì?” Hành động này của Vu Dương hoàn toàn khiến Mão Tinh bất ngờ.

“Thay vì để mày giết, không bằng để họ chết trong tay tao.” Vu Dương nói, động tác vẫn không ngừng, liên tiếp vung bảy tám phát roi.

Mão Tinh nghe vậy sửng sốt, sau đó cười ha ha vô cùng vui vẻ, tiện tay ném Lưu Hà và Tham Lang qua bên cạnh, nói: “Thú vị, thật biết điều. Nói thật, có giết chúng hay không, đối với tao chẳng là gì cả, dù sao, mối thù Thiên Cẩu làm tao bị thương tao đã báo xong. Nghe nói chị Quỷ Ẩn là hóa xà, tao còn chưa nhìn thấy bao giờ, tốt nhất là mày cứ đánh đi, để tao được chiêm ngưỡng.”

Vu Dương khẽ hừ, không đáp.

Mão Tinh ngồi xuống, nhàn nhã như đang xem chuyện vui.

“Nó không giúp thật à?” Huyền Kỳ vẫn băn khoăn vấn đề này.

“À không, tôi còn muốn xem hai người họ đấu.” không ngờ câu hỏi này lại bị Mão Tinh nghe được “Nếu không, để bọn chúng chạy, chị Quỷ Ẩn sẽ trách tôi. Chưa kể, hai đánh một có ý nghĩa gì chứ, đợi một lát nữa, một đánh một mới thú vị.”

“Tôi nghĩ, có lẽ Đại Hình Quan bảo nó khoan hãy ra tay.” Thẩm Thiên Huy khẽ nói.

“Sao vậy?” Huyền Kỳ khó hiểu “Cùng ra tay không phải sẽ đánh bại Vu Dương nhanh hơn, dễ đạt mục đích hơn à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận