Lưu Hà thở dài, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đã mang theo vẻ không cam lòng: “Ban đầu, tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, cho dù chỉ vì Di Thiên châu, chỉ vì một lời hứa với ông nội hai người, anh ấy cũng hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Anh ấy hạ Ô Thiên ấn lên một con người, điều đó là chuyện vô cùng khác thường rồi.”
Tôi ngửa đầu, cảm thấy móng tay cô ấy khẽ vạch lên da, đột nhiên tôi hơi lo lắng, sợ như lần trước vậy, bị cô ấy vạch cho một đường.
May là, tôi chính là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Lưu Hà chỉ bảo “Đừng nhúc nhích”, sau đó cúi đầu lục lọi trong túi của mình: “Sau đó, tôi phát hiện cô quả thật chẳng biết gì cả, vô cùng yếu đuối, không chịu nổi chút đả kích nào, mới nghĩ đến, anh ấy làm như vậy, có lẽ là để tránh cho lúc mình mất khống chế có thể làm tổn thương cô. Cô biết không, với thực lực của anh ấy, chỉ cần chạm nhẹ vào người cô, mạng nhỏ này của cô sẽ không còn.”
Đúng vậy, đây là sự thật.
“Cỏ tiên Tiêu Dao có thể làm tăng sự tức giận, nhưng việc bị đè nén bao nhiêu lâu cuối cùng được thả lỏng, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh ấy điên cuồng như hôm nay.” Cô ấy mở một chai thuốc ra, bôi lên cổ tôi “Nếu tôi đoán không sai, chuyện vừa kết thúc, anh ấy đã bỏ đi ngay, đúng không?”
Tôi không lên tiếng, coi như chấp nhận.
“Ô Thiên ấn biến thành như vậy, cho dù anh ấy không nhớ rõ chuyện khi ấy, cũng có thể sẽ hiểu ra.” Lưu Hà lại khẽ thở dài, sau đó lại dặn dò: “Được rồi, chờ thuốc thấm rồi thì hãy đi tắm, chừng hai tiếng.”
Lúc này, Huyền Kỳ vừa lau mái tóc ướt nhẹp vừa đi ra khỏi nhà tắm, hỏi ra câu hỏi mà tôi do dự muốn hỏi từ lâu: “Cô giáo Hồ, cô có biết Vu Dương đi đâu không?”
Lưu Hà đang thu dọn đồ đạc chợt sững sờ, không đáp.
“Đi khoảng bao lâu thì về?” Huyền Kỳ cũng không biết cách nhìn sắc mặt người khác.
“Không biết, tôi cũng không rõ.” Lưu Hà cất tất cả đồ vào túi của mình, vẻ mặt không vui: “Anh ấy đi đâu, đi bao lâu, không bao giờ phải báo cáo với tôi, tôi cũng không có năng lực bói toán, nếu cậu muốn gặp anh ấy, kêu chị cậu nghĩ cách gọi anh ấy về.”
Sau đó, cô ấy đeo túi lên lưng, nổi giận đùng đùng ra khỏi cửa, lúc đi ngang qua Tham Lang, còn không quên trừng mắt nhìn anh ta: “Đã có thể nhả ra từ lâu rồi, không ngờ anh ham ăn như vậy!”
Nói rồi, lập tức biến mất.
Tham Lang phun đồ trong miệng ra, khá khó hiểu: “Tôi làm gì sai với cô ta chứ?”
Huyền Kỳ đang cầm ly nước, vẻ mặt cũng hoang mang: “Không biết nữa.”
Tham Lang lẩm bẩm oán trách, thuận tay cầm một ly nước trên bàn, chưa kịp nuốt xuống đã phun ra.
“Anh làm gì vậy hả!” Huyền Kỳ đang đứng bên cạnh, không thể tránh bị nước phun lên người.
“Trong… trong nước có cái gì vậy hả?” Tham Lang hít sâu, lè lưỡi ra.
Thẩm Thiên Huy cũng lại uống một ngụm, lại “a” một tiếng: “Ngại quá, ban nãy chảy nhiều mồ hôi quá nên tôi muốn pha chút nước muối để uống, có lẽ ly này không cẩn thận, bỏ hơi nhiều muối.”
Tham Lang trợn mắt, vươn tay quạt quạt đầu lưỡi của mình.
“Có phải anh cảm thấy có điều gì không đúng không?” Tôi cảm thấy, từ khi ra khỏi kết giới, Thẩm Thiên Huy như có điều đang suy nghĩ.
“Có lẽ là do tôi không để ý.” Anh không dám xác định “Mọi người có thấy hồn phách của Mão Tinh không?”
Chúng tôi nhìn nhau, suy nghĩ một lúc, đều lắc đầu.
“Là do Vu Dương giết chết, chắc sẽ không còn hồn phách.” Huyền Kỳ tỏ vẻ đương nhiên nói.
“Không phải.” Thẩm Thiên Huy nhíu mày “Cổ Thú không giống những thứ khác, hồn phách phụ thuộc vào chính chủ, sẽ không thể tự động biến mất, ít nhất, cũng phải thấy nó bị hút ra khỏi cơ thể.”
“Khi đó….” Huyền Kỳ nhớ lại “Tôi tỉnh lại, phát hiện trong kết giới thiếu một người, bên ngoài không thể nhìn rõ…Thanh Loan, chỉ có một mình chị thấy Mão Tinh chết đi à?”
Tôi gật đầu “Là do Ảm Hỏa làm chết cháy, hồn phách có bị hút ra hay không thì chị không để ý.”
“Khi bọn em đang ngủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Lòng hiếu của Huyền Kỳ đã không nhịn nổi nữa rồi.
Tôi do dự, cảm thấy hẳn là nên chỉnh sửa lại câu chuyện một chút, cảm thấy không còn gì sơ hở mới chọn các điểm chính kể lại, chỉ là không nói đến việc làm cách nào để Vu Dương để ý đến tôi và chuyện anh bóp cổ tôi.
“À, hóa ra là Đại Hình Quan muốn dừng sừng thú Thủy Ngưng đánh lén Vu Dương nên cô mới ra ngoài.” Tham Lang coi như đã hiểu “Tôi nghĩ, con hồ ly kia đoán không sai, đây chắc chắn là ảo giác do cỏ tiên Tiêu Dao để lại. Aiz, cô thật không biết lượng sức mà!”
“Đã đến tình cảnh ấy, cũng không còn cách nào khác.” Thẩm Thiên Huy cũng hiểu “Anh và Lưu Hà bị nhốt trong trận trừ tà Tích Trần, mặc dù có một lớp bảo vệ nhưng nếu anh vẫn bất tỉnh, Lưu Hà cũng sẽ không ổn, mà tôi với Huyền Kỳ cũng bị hôn mê, cứ như thế, mạng của mọi người xem như đều phụ thuộc vào Thanh Loan, dĩ nhiên sẽ có suy nghĩ phải liều mạng.”
Tham Lang nghe vậy, nhún nhún vai, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: “Đúng rồi, ban nãy con hồ ly kia có nói, tên kia ngại cỏ tiên Tiêu Dao không đủ mạnh, còn lợi dụng trí nhớ của cô, trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ gì, sao lại định giơ kiếm muốn tự sát vậy hả?”
Tôi sửng sốt, cảm thấy điều này không biết phải nói sao cho thỏa đáng, lầm bầm: “Mọi chuyện là như vậy, quả thật không nhìn thấy hồn phách của Mão Tinh.”
Thẩm Thiên Huy nhíu mày càng chặt hơn: “Vậy thì lạ quá, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi cảm thấy tốc độ quá nhanh nên Thanh Loan không nhìn thấy kịp thôi.”Tham Lang tỏ vẻ xem thường “Nói không chừng, tên Đại Hình Quan kia giờ đã bị phản phệ mà chết rồi.”
“Không thể nào…” Ngay cả Huyền Kỳ cũng cảm thấy suy đoán này không ổn.
“Sao lại không?” Tham Lang không phục “Con thằn lằn này là Cổ Thú? Cổ Thú chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chết, tất nhiên là phản phệ rồi? Người bị phản phệ thì ai có thể ngăn được chứ?”
“Chưa hoàn thành nhiệm vụ… chưa hoàn thành nhiệm vụ…” Thẩm Thiên Huy dường như nghĩ đến chuyện gì, lẩm bẩm tự nói.
Nhìn anh ta có vẻ không thể đưa ra kết luận ngay, Huyền Kỳ vỗ vỗ cằm, đổi đề tài: “Lại nói, bản thân tôi hình như đã trải qua một cơn ác mộng, mơ thấy mình làm nhiều việc ác, bị đầu trâu mặt ngựa dẫn xuống địa ngục, nơi nơi đều là lửa, nóng đến không thở nổi, có vẻ như nhiệt độ lúc ấy thật sự rất cao.”
“Đúng là nóng đến không thể chịu nổi, không kém địa ngục là bao, coi như được trải nghiệm trước đi.” Tham Lang cười vỗ vỗ vai cậu.
“Chị chạy ra ngoài không thấy nóng à?” Huyền Kỳ quay đầu hỏi tôi.
“Nóng, sao không nóng chứ?” Tôi chỉ chỉ cổ “Nhưng may mà Ô Thiên ấn có tác dụng, chị không bị thương.”
“Rốt cuộc chị làm gì để khiến Vu Dương chú ý vậy?” Huyền Kỳ hình như khá hứng thú với đề tài này.
Tôi bặm môi, thật không muốn nhắc tới.
“A, chẳng lẽ…” Huyền Kỳ mở to hai mắt “Chị… chị… cởi hết quần áo để làm chuyện này?”
“Đừng có nói nhảm!” Thật bất hạnh, sao tôi lại có đứa em như vậy.
“Chứ làm thế nào?” Cậu quyết không hỏi được đáp án thì không chịu bỏ qua.
“Chị chạy đến nằm sấp lên người Mão Tinh.” Nhớ lại lúc ấy, vẻ mặt kinh khủng và làn da thô ráp của Mão Tinh, tôi thật không thể tin nổi là mình dám làm như vậy.
“Hả?!” Huyền Kỳ và Tham Lang hoảng hốt kêu lên.
“Không tệ.” Thẩm Thiên Huy ở bên cạnh cười cười “Đúng là một biện pháp đơn giản mà hữu hiệu.”
Tôi bất đắc dĩ “Cứ như vậy, Vu Dương lại để ý đến tôi, nhưng quần áo tôi đã bị thiêu rụi, còn nữa, khi anh đáp xuống đất thì khác hoàn toàn với trước đây, vô cùng tức giận khi bị tôi quấy nhiễu.”
“Nói rõ cho anh ta biết đi, không cần phải giết chết luôn cả chúng ta.” Huyền Kỳ nghĩ vô cùng đơn giản.
“Nói rồi, anh ấy…” Tôi không biết phải nói đoạn sau đó thế nào.
“Chắc chắn anh ấy chẳng quan tâm nhiều vậy đâu.” Thẩm Thiên Huy lại rất hiểu Vu Dương “Sự phẫn nộ của anh ấy dưới tác dụng của cỏ tiên Tiêu Dao càng bị phóng đại không biết bao nhiêu lần, hơn nữa, với tính tình của anh ấy, bị đè nén lâu như vậy, những điều này hợp lại, khi bộc phát ra, đúng là khó mà tưởng tượng.”
“Sau đó, anh ta bóp cổ chị thành thế này?” Cuối cùng Huyền Kỳ cũng hỏi đến chuyện này.
“Cũng không phải là trực tiếp ra tay.” Tôi không muốn thừa nhận Vu Dương thô bạo như thế “Là do anh ấy cứ bảo chị tránh ra nhưng chị không chịu…”
“Cũng giống nhau thôi.” Huyền Kỳ tức giận xen ngang “Sao chị lại không chịu tránh ra chứ? Là bởi vì anh ta trong cơn nóng giận, không thèm quan tâm sự sống chết của chúng ta. Hứ, còn luôn mồm bảo loài người nói không giữ lời, còn anh ta thì sao? Đừng có nói là đã đồng ý với ông nội sẽ không làm chúng ta bị thương. Ô Thiên ấn trên người chị chẳng phải do anh ta hạ lên sao? Thẩm Thiên Huy chẳng lẽ không phải bạn anh ta sao? Hừ, yêu quái chính là yêu quái, nói không chừng anh ta đã sớm muốn lấy Di Thiên châu rồi, lần này, có thể mượn cơ hội từ cỏ tiên Tiêu Dao.”
“Đừng nói vậy.” Thẩm Thiên Huy phất phất tay “Cậu bình tĩnh lại suy nghĩ xem, nếu Vu Dương thật sự như thế, sao lại không trực tiếp khiến Thanh Loan chết cháy mà còn muốn tốn thời gian để bóp cổ cô ấy chứ? Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy cũng đang chống chọi với tác dụng của thuốc, làm những chuyện như vậy cũng không phải do anh ấy muốn.”
Lời này không phải không có lý, Huyền Kỳ không thể phản bác, đành phải nuốt mấy lời muốn nói lại
Thẩm Thiên Huy thở dài, còn nói: “Bây giờ vấn đề mấu chốt là hồn phách của Mão Tinh đâu? Dựa theo tình huống bình thường, khi Cổ Thú chết sẽ lập tức phản phệ chủ nhân, nhưng nếu Đại Hình Quan đã cẩn thận như thế, sao hắn có thể không nghĩ tới? Là vì hắn vô cùng nắm chắc mình sẽ thành công sao? Hay là Mão Tinh thật sự có cơ thể bất tử, cho dù bị Ảm Hỏa đốt thành tro tàn, cũng có thể sống lại? Hay là… nó lại có thêm đặc tính khác?”
“Aizz, đừng nói nhiều quá, nghĩ tới nghĩ lui, đau cả đầu.” Tham Lang không nhịn được nói “Dù sao, sừng thú Thủy Ngưng cũng phải sau một ngày mới có thể sử dụng tiếp, ngay cả Cổ Thú cũng biến mất, lần này tên kia nhất định phải tự mình ra trận, đến lúc đó chúng ta cùng xông lên, nghiêm hình tra khảo, cái gì cũng sẽ biết thôi.”