Cửu Biện Liên

Khi cổng lớn ngoài sân từ từ được mở ra, trái tim tôi cũng như sắp nhảy lên đến cổ họng. Đến rồi! Sao lại nhanh như vậy?

Huyền Kỳ sợ đến nhảy dựng, lui hai bước ngồi lên ghế, tay lại hơi run, Thẩm Thiên Huy an ủi vỗ vỗ lên vai cậu, cầm giấy vàng, vào vị trí.

“Cộc cộc.” Hai tiếng gõ cửa vang lên, khiến Huyền Kỳ sợ đến mức run rẩy.

Ba người chúng tôi nhìn nhau, không lên tiếng, thậm chí cũng không dám nhúc nhích.

“Cộc, cộc.” Hai tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của một người lớn tuổi: “Thanh Loan, Huyền Kỳ, hai đứa không nhớ ta à?”

Là ai vậy? Giọng nói này không hề quen thuộc chút nào, tôi không khỏi nhìn Huyền Kỳ, vẻ mặt cậu cũng khó hiểu.

Chẳng lẽ là bạn của ông nội? Tôi và Huyền Kỳ không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Thiên Huy, anh ta cũng hoang mang lắc đầu.

“Cũng khó trách, khi đó hai đứa mới ba bốn tuổi.” Người ngoài cửa khẽ thở dài.

Huyền Kỳ bắt đầu lộ ra vẻ do dự, há miệng định nói chuyện, lại bị Thẩm Thiên Huy kéo lại.

“Nhất định là Đại Hình Quan.” Giọng anh ta rất khẽ “Những người khác sẽ không thể dễ dàng đi vào như thế.”

Xem ra kế sách lôi kéo làm quen của đối phương rất thành công, chỉ một câu hỏi đã lập tức khiến chúng tôi dời sự chú ý đi, khiến chúng tôi gần như quên một chuyện quan trọng như thế.

Lúc này, Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ tôi, lại vỗ vỗ Huyền Kỳ, chỉ khay cà phê, trên đó có viết chữ “kéo dài”.

Tôi hiểu ra, gật gật đầu, cố ý “à” một tiếng, tỏ vẻ nhớ ra: “Huyền Kỳ, em có thấy giọng nói này rất quen tai không?”

Huyền Kỳ sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại phối hợp: “Aizz, hình như là hơi quen, nhưng lại không nhớ ra được.”


“Khi còn bé, có một người thường xuyên đến nhà ông nội chơi, em không có ấn tượng nào à?” Nói như vậy, cũng không phải là bịa chuyện hoàn toàn, bởi vì chúng tôi khác những người khác, từ nhỏ đến lớn không có bạn bè gì, cuộc sống chỉ xoay quanh hai nơi là trường và nhà, huống chi, ông nội sẽ không cho chúng tôi ra ngoài chạy lung tung, càng không dẫn chúng tôi gặp bạn bè của ông, vì vậy, nếu như là người biết rõ chúng tôi, nhất định là đã từng đến nhà.

Người kia nghe thấy thế, cười ha ha: “Đúng là trí nhớ của Thanh Loan tốt, cô bé ngoan ngoãn, từ nhỏ đã khiến người khác thích rồi.”

“Chẳng lẽ cháu là tên nhóc đáng ghét ạ?” Huyền Kỳ giả vờ không vui, tôi thấy thế nổi cả da gà.

Người kia cười cười: “Tất nhiên là không phải. Mở cửa ra đi, lâu ngày không gặp, để ta xem các cháu đã lớn cỡ nào rồi.”

Thẩm Thiên Huy thầm lắc đầu với chúng tôi, nhanh chóng rạch ngón tay mình, vẩy máu lên lá bùa.

“Ặc… Thật ngại quá ông ơi, ổ khóa cửa đã bị hỏng, không mở được, bọn cháu đã kêu thợ sửa khóa nhưng đợi lâu rồi vẫn chưa thấy.” Giỏi cho Huyền Kỳ còn có thể nghĩ ra cớ này.

“Vậy ư?” Người kia lại không hề kinh ngạc “Quăng chìa khóa ra ngoài cửa sổ đi, để ta thử xem.”

“Vô dụng thôi ạ.” Tôi vội nói “Ổ khóa không biết bị thứ gì bịt kín rồi.”

“Ồ?” Người kia lại không hề vội vàng “Đừng gấp, ta đối với chuyện mở khóa cũng biết sơ sơ, nếu thợ khóa vẫn mãi không đến, hay để ta thử xem.”

“Không cần làm phiền ông đâu ạ, ông ơi, hôm khác ông lại đến đi ạ.” Huyền Kỳ nóng nảy.

Vừa dứt lời, một cơn gió khẽ thổi qua, khiến lá bùa dán trên cửa bay bay.

Sắc mặt Thẩm Thiên Huy lạnh lẽo, đi lên trước định ra tay, cửa lại “cạch” một tiếng được mở ra.

Đứng ở đó, là một ông lão râu tóc bạc phơ, chừng bảy mươi tuổi, hai tay để sau lưng, lưng không còng, mắt không mờ, sắc mặt hồng hào, mặc một bộ quần áo tơ lụa màu trắng, chân mang giày vải màu đen, bên hông có đeo một cái đai lưng được thêu hoa văn vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn không có dáng vẻ dữ tợn kinh khủng như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa, trông còn giống như một ông lão bình thường hay đánh Thái Cực quyền ở ngoài công viên.


Đây thực sự là Đại Hình Quan? Tôi không khỏi hơi nghi ngờ.

“Mấy đứa nhìn xem, không phải cửa đã mở được rồi sao?” Ông lão cười hì hì, khuôn mặt hiền lành, ánh mắt quét qua người chúng tôi “Đây là… đứa bé nhà họ Thẩm sao?”

“Ông biết tôi?” Thẩm Thiên Huy khom người, anh ta luôn rất lễ phép.

“Chưa nói tới biết.” Ông lão nhìn anh ta “Chỉ thấy một hai lần thôi, lúc cậu khoảng mười bốn mười lăm tuổi.”

Thẩm Thiên Huy chợt nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì cả.”

“Nhưng lúc ấy cậu không thấy ta.” Ông lão ngẩng đầu nhìn lên trên, vươn tay, đầu ngón tay vừa đưa đến khung cửa, nhưng chạm phải thứ gì, một tia lửa màu lam chợt “xẹt” ra.

Tôi và Huyền Kỳ đều đang căng thẳng vô cùng, với mấy thứ bất thình lình đều là kích thích vô cùng to lớn, chúng tôi sợ đến mức suýt nữa thì nhảy lên.

Mà nhìn lại Thẩm Thiên Huy và ông lão kia, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ quan sát lẫn nhau, đều là vẻ mặt cười như không cười.

“Đây là đạo đãi khách của bọn bây à?” Ông lão không hề rút tay về, từ từ đưa năm ngón tay lên.

Mấy tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, tia lửa vừa nãy giờ hiện ra như một tia chớp, xẹt qua trước mắt tôi

Thẩm Thiên Huy không dám chậm trễ, ném giấy vàng ra, sau đó dùng một loạt động tác khiến chúng tôi không thấy rõ, lấy Phật châu ngọc trên tay Huyền Kỳ, ném ra.

“Ối!” Huyền Kỳ ôm lấy tay, hét một tiếng kinh hãi.


“Chủy thủ, mau!” Thẩm Thiên Huy thúc giục khiến tôi không kịp hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, theo bản năng đưa chủy thủ ra.

Ngay sau đó, trên tay tôi chợt đau đớn, không tự chủ hơi run lên, nhìn lại dưới ngón tay cái, không biết vì sao lại có một vết thương đang rỉ máu. Người ra tay chính là Thẩm Thiên Huy.

“Anh…” Anh ta muốn làm gì?

“Để máu chảy lên chủy thủ đi.” Thẩm Thiên Huy không giải thích nhiều, chỉ bảo tôi rũ tay xuống.

Mà cách đó không xa, giấy vàng và Phật châu ngọc đang bay lơ lửng trong không trung, ông lão kia đang duy trì tư thế như cũ, giằng co với chúng tôi, hai bên đều không hề tiếp xúc, tia chớp càng lúc càng lớn.

“Máu tươi tinh khí, hạo nhiên chính khí, dẫn cửu tiêu chi xích diễm, tiêu diệt mọi yêu tà trên thế gian.” Chú ngữ vừa kết thúc, tờ giấy vàng đột nhiên hóa thành một con rồng lửa đỏ ngầu, mở cái miệng rộng xông về phía ông lão kia.

Tấn công ở khoảng cách gần như thế, cho dù có thể tránh thoát nhưng cũng khó tránh việc tiếp xúc, thân thể ông lão kia lại chợt lóe lên, biến mất trong không khí, khi xuất hiện trở lại đã lui ra ngoài sân, lông tóc không hề hao tổn, thậm chí còn chẳng hề thở gấp.

Thẩm Thiên Huy dường như đã dự liệu được từ trước, lại rạch một vệt trên tay, máu tươi lại trào ra.

Rồng lửa gặp máu, thân thể càng lớn hơn, lửa cũng mạnh hơn, thân thể chuyển động, xông tới, khí thế càng mạnh mẽ hơn ban nãy, lập tức nuốt chửng ông lão kia.

Nghĩ rằng mình đã thành công, rồng lửa quay đầu nhìn nhìn chúng tôi, ngửa mặt lên trời rống dài, nhưng hiển nhiên là nó đã đắc ý quá sớm, bởi vì nó còn chưa rống xong, thân thể đã lập tức nát bét, tan thành vô số những đốm lửa nhỏ, trong sân cứ như xuất hiện vô vàn những con bươm bướm lớn, lại như sao bay đầy trời đang rơi xuống, rất đẹp, nhưng khiến chúng tôi không rét mà run.

“Bích Huyết Thiên Hỏa? Nếu là trước kia, cũng là một pháp thuật lợi hại.” Ông lão từ trong những đốm lửa ấy bước ra, râu tóc không hề rối loạn, quần áo sạch sẽ “Chỉ là bây giờ, Triệu Hoành Huân dù sao cũng chỉ là một kẻ phàm tục, đồ đệ của hắn thì càng không cần phải nói.”

Sắc mặt Thẩm Thiên Huy tái nhợt, mồ hôi chảy đầy mặt và cổ, hơi thở càng lúc càng dồn dập, kéo chúng tôi đên sát tường, còn tiện tay kéo cái bàn ăn qua.

Những tấm bùa được dán vẫn không hề mất hiệu lực, Phật châu ngọc vẫn trôi lơ lửng trên không trung, dưới tác dụng của chúng, quanh thân ông lão kia vẫn không ngừng bị mấy tia chớp đánh trúng, bước đi chậm rãi nặng nề, mặc dù vậy, ông ta vẫn đang bước gần về phía chúng tôi.

“Một tên hòa thượng đáng thương với dòng máu tầm thường trong người, có tác dụng gì à?” Ông ta nhìn Phật châu ngọc, môi nở nụ cười khinh miệt.

“Cái này thì sao?” Thẩm Thiên Huy giật chủy thủ của tôi, đâm mạnh lên bàn ăn trước mặt.

“Giết Ma Thần, răng Thiên Cẩu, đáng tiếc, lại nhận con nhóc này làm chủ.” Ông lão không hề kinh sợ, dưới chân vẫn không ngừng “Tao tới, chỉ vì muốn thu hồi bảo vật, giao Cửu Biện Huyết Liên ra, tao sẽ không làm khó bọn mày.”


“Đừng nghĩ gì cả, cố hết sức tập trung lên chủy thủ đi.” Thẩm Thiên Huy không để ý đến ông ta, nói nhỏ bên tai tôi “Cứ tưởng tượng nó là một cái dù, hoặc một cây đại thụ.”

Ông lão tiếp tục đến gần, Phật châu ngọc đã gần như ngăn không nổi nữa, phát ra những tiếng vỡ rất nhỏ, khiến lòng người lạnh lẽo.

Tôi nhắm mắt, cố sức làm theo lời Thẩm Thiên Huy nói, nhưng dưới tình huống khẩn cấp, muốn không hoảng hốt cũng khó, chứ đừng nói đến việc phải tập trung.

Dù, đại thụ, ý anh ta là muốn chủy thủ bảo vệ chúng tôi ư?

Nghĩ đến đây, điều đầu tiên tôi nhớ đến chính là kết giới mà Vu Dương vẫn thường tạo cho chúng tôi.

“Ồ….” Giọng nói ngạc nhiên của Huyền Kỳ chợt vang lên bên tai.

“Không biết lượng sức.” Ông lão nghiến răng nghiên lợi, gằn từng chữ.

Tôi vội mở mắt, quả nhiên xung quanh chúng tôi có một thứ giống hệt như kết giới vây quanh chúng tôi, tôi không kiềm được sự mừng rỡ, cứ nghĩ là Vu Dương đến.

“Ngu xuẩn!” Gương mặt ông lão tức giận, đôi mắt dần hóa thành một màu quái dị pha lẫn giữa màu xanh lục và xanh lá cây “Tao vốn muốn đợi Vu Dương tới, cho mấy kẻ không liên quan một cái chết thoải mái, nếu bọn bây đã vậy, thì tao sẽ càng hành hạ bọn bây, khiến Vu Dương điên cuồng, rồi mới cho hắn ta vào cũng không muộn.”

Lời này khiến lòng tôi trầm xuống, quay đầu nhìn xung quanh, mới phát hiện kết giới xuất hiện từ chủy thủ.

Dù không muốn nhưng tôi cũng phải thừa nhận thực tế rằng… Vu Dương không hề xuất hiện, kết giới này, là do Thẩm Thiên Huy khơi gợi sự tưởng tượng của tôi tạo ra, chắc chắn không thể ngăn cản kẻ địch càng lúc càng gần.

Trong nhà chợt có gió thổi, không lớn, nhưng trong gió lại mang theo thứ gì đó, khiến kết giới xuất hiện vết nứt.

“Crốp.” Phật châu ngọc cuối cùng đã đến cực hạn, từng viên vỡ thành vô số mảnh nhỏ, văng khắp nơi, mấy hạt châu không còn chút sức sống, ánh sáng bị dập tắt, rơi xuống bên chân ông lão.

Ông ta cúi đầu nhìn, lại cười khinh miệt, năm ngón tay phải khép lại, từ từ giơ lên, sau đó lại đến bàn tay trái, phất mạnh tay, một ánh sáng trắng hình cung bay ra.

Tất cả mọi người đều theo bản năng lui đến sát vách tường, nhưng thoạt nhìn, mục tiêu của ông ta không phải chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận