Hai Lưu Hà không chỉ có dung mạo vóc dáng giống nhau, ngay cả vẻ mặt, động tác cũng giống nhau như đúc, không hề thua chút nào.
“A…” Huyền Kỳ cũng nhìn thấy, cũng ngây người hệt như tôi vậy.
“Cẩn thận!” May là Thẩm Thiên Huy phản ứng nhanh, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lưu Hà chợt bừng tỉnh, cũng kịp thời giơ tay lên, không thấy rõ cô ấy cầm cái gì, chỉ có một ánh sáng xanh xẹt qua.
May là Thẩm Thiên Huy nhắc nhở kịp thời, Lưu Hà kia tấn công không thành, sau khi bị cản trở, lập tức lui ra một chỗ khác trong phòng.
“Quỷ Ẩn!” Tôi chợt hiểu ra.
“Lưu Hà” kia cười cười, coi như tán đồng, cũng không nói thêm gì, đột nhiên biến mất, một giây sau lại xuất hiện sau lưng Lưu Hà, gai Thanh Thương đâm thẳng ra sau gáy cô.
Lưu Hà không chịu yếu thế, vung tay vào không trung, kiếm Vân Hải đã xuất hiện trong tay, lập tức đỡ lấy, rồi lại tấn công.
“Mày biến thành dáng vẻ của tao làm gì? Xấu chết đi được.” Cô vung kiếm, vừa thủ vừa tấn công.
“Xấu à? Tao thấy rất giống mà.” Quỷ Ẩn cũng không vội đánh trả, lúc tránh né cũng tỏ vẻ nũng nịu, giống Lưu Hà chừng bảy tám phần, sau đó liếc nhìn chúng tôi: “Các người thấy sao hả?”
“Không nói thì thôi, vừa mới mở mồm thì không thấy giống nữa.” Huyền Kỳ nhìn chăm chú, lại trả lời thật.
“Mày muốn đi giúp à? Mơ tưởng!” Lưu Hà nhìn rõ mưu đồ của Quỷ Ẩn, đâm ba nhát kiếm tới, kiếm nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại.
Quỷ Ẩn vẫn không đánh trả, cười hì hì vừa đỡ vừa lùi:”Thật không ngờ Đại Hình Quan bên cạnh Lang Vương, lại là Bạch trưởng lão của tộc Cửu Vĩ Ngân Hồ, ai nói hai tộc của bọn bây là kẻ thù truyền kiếp chứ, không phải là rất hòa hợp sao?”
“Nói bậy!” Lưu Hà nổi giận quát, vẫn không ngừng tay “Ông ấy chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Quỷ Ẩn tỏ vẻ giễu cợt “Chỉ muốn ẩn trong Lang tộc, làm thám tử? Chậc chậc, giấu giếm cũng hay thật, ngay cả Cửu Vĩ Hồ Vương và mọi người trong tộc cũng bị giấu giếm, ai không biết, còn tưởng ông ta là tên phản đồ ấy chứ.”
“Câm mồm!” Lưu Hà tức đỏ mặt, mấy nhát kiếm càng đâm mạnh.
Quỷ Ẩn khẽ mỉm cười, không nói thêm gì, tập trung chiến đấu.
“Trong hai người ai lợi hại hơn?” Huyền Kỳ bị hoa mắt.
Thẩm Thiên Huy cau mày không lên tiếng, tôi nghĩ, tình hình có vẻ không lạc quan mấy.
Lần đánh nhau này không hề giống như mấy lần trước, hai bên đều muốn dồn nhau vào chỗ chết, ra tay không hề lưu tình, cho nên nơi gặp phải tai ương, chính là nhà của chúng tôi.
Một luồng kiếm khí của Lưu Hà bay sượt qua vai Quỷ Ẩn, va vào mặt tường gần sân, một tiếng “ầm” vang, cả bức tường, ngay cả mái hiên và cửa sổ cũng bị đứt một nửa, mái ngói và mảnh vụn không ngừng rơi xuống từ trên cao, bụi đất tung bay khoảng một phút đồng hồ sau mới tan hết.
Huyền Kỳ há to miệng, một lúc lâu sau cũng không thể hồi phục tinh thần, tôi cũng trợn mắt há mồm, không nghĩ được gì, cảm thấy cả nhà đột nhiên trở nên khá trống trải.
“Vậy… vậy…” Hồi lâu sau, Huyền Kỳ rốt cuộc lên tiếng “Vậy… làm sao bây giờ?”
“Sửa thôi.” Thẩm Thiên Huy nhún nhún vai, dường như đã quá quen thuộc rồi.
“Sửa làm sao chứ? Ai sửa?” Huyền Kỳ quá khiếp sợ, giọng nói không tự chủ cao lên: “Tiếng động lớn như thế, nhà kế bên e là đã báo cảnh sát rồi, giải thích thế nào chứ?”
“Chúng ta ở trong kết giới của Đại Hình Quan, nhà bên cạnh không biết gì đâu.” Thẩm Thiên Huy tuyệt không lo lắng “Còn chuyện sửa chữa ngôi nhà, cứ giao cho Xảo Tượng làm đi.”
“Xảo Tượng?” Huyền Kỳ không kịp phản ứng.
“Bạch Hổ Xảo Tượng.” Tôi nhắc.
“À.” Huyền Kỳ nhớ ra “Anh ta biết sửa nhà à?”
“Đối với anh ta, đập nát nhà này rồi dựng lại cũng chẳng phải việc khó gì.” Giọng nói của Thẩm Thiên Huy rất có lòng tin, nhưng sắc mặt càng lúc càng nặng nề, tầm mắt dõi theo Lưu Hà và Quỷ Ẩn trong sân, không hề lơ là.
“Sao rồi?” Khổ nỗi tôi không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu cụ thể, vẻ mặt của anh ta càng khiến tôi cảm thấy không yên.
“Thất bại rồi à?” Huyền Kỳ cũng tạm thời bỏ qua chuyện ngôi nhà.
“Lưu Hà vì tức giận mà vô cùng dũng mãnh, nhưng thể lực sẽ tiêu hao càng nhanh, trừ khi có thứ gì đó kích thích, nếu không, càng lâu sẽ càng bất lợi.” Thẩm Thiên Huy phân tích tình hình “Quỷ Ẩn vốn trội hơn cô ấy một chút, e là…”
Nói Quỷ Ẩn lợi hại hơn Lưu Hà một chút, tôi tin, nếu không, sao cô ta có thể trở thành sát thủ nổi danh trong giới yêu ma quỷ quái chứ?
Huyền Kỳ không nhịn được “ôi” một tiếng: “Cô giáo Hồ cũng thật là, dù sao người ta cũng nói sự thật thôi, có cần phải giận dữ vậy không?”
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Người được kính ngưỡng trong tộc lại cất vật báu làm của riêng đã là chuyện đả kích không nhỏ rồi, ai ngờ ông ta còn lừa gạt, phản bội tất cả mọi người, còn về dưới trướng kẻ địch của cả tộc, chuyện như vậy, dù ai gặp phải cũng không cảm thấy quang vinh gì, huống chi là Cửu Vĩ Hồ vẫn luôn coi mình là một Thần Thú vô cùng trọng chữ tín.”
Huyền Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Đúng là mất mặt thật.”
“Vậy bây giờ, cứ để hai người họ như vậy à?” Tôi hỏi “Có cần giúp hay không?”
“Làm sao giúp chứ?” Thẩm Thiên Huy nhíu chặt mày “Với thực lực của tôi, e là càng giúp càng rối.”
“Chúng ta có thể nhắc cô ấy chú ý.” Huyền Kỳ nghĩ vô cùng đơng giản.
“Vô dụng thôi.” Quả nhiên, câu nói này bị Thẩm Thiên Huy lập tức bác bỏ “Cô ấy đang rất chăm chú, sẽ không quan tâm chúng ta đang nói gì đâu.”
“Nhưng dù thế nào cũng không thể khiến Quỷ Ẩn…” Còn chưa nói dứt lời, dứoi chân đột nhiên rung động, sau đó, một tiếng “ầm” vang lên, gạch ngói rơi xuống, trên đỉnh đầu lộ ra ánh sáng. May mà có kết giới ngăn trở nên chúng tôi không bị thương tích gì.
“Xong rồi, nóc nhà cũng không giữ được rồi.” Huyền Kỳ khóc thét “TV của tôi, ghế sô pha của tôi…”
Một lúc sau, đợi khi tầm mắt dần rõ ràng, cuối cùng tôi mới phát hiện tình trạng của nóc nhà càng nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều, chẳng khác gì bị sụp cả. Nhìn lại gian phòng, giờ nó cũng không còn được coi là một căn phòng nữa rồi. Tuy vậy, giờ phút này tôi cũng không rảnh đau lòng vì đống hoang tàng này, bởi vì tình cảnh ở trên nóc nhà đã thu hút mọi sự chú ý của tôi.
Vẫn đang là ban ngày, lại càng sáng hơn ban nãy một chút, nhưng trên không trung giăng đầy mây đen, thỉnh thoảng có tia chớp, dưới tầng mây là hai bóng dáng một đen một trắng thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng dây dưa, tách ra rồi đổi bên. Nhìn xuống một chút, Lưu Hà và Quỷ Ẩn đang đánh nhau rất hăng, một liều mạng xông tới, một liều mạng ngăn cản.
Mọi thứ đều diễn ra trong im lặng, không có bất kì tiếng động nào, nhưng càng làm người ta sợ hãi hơn nóc nhà sụp và tiếng sấm rền vang.
Tham Lang đâu?” Huyền Kỳ phát hiện thiếu một người.
“Bên đó.” Thẩm Thiên Huy chỉ vào không trung.
Nhìn kĩ lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh hai cái bóng một trắng một đen có một bóng dáng nho nhỏ, anh ta lúc thì cùng tiến công với cái bóng đen, lúc lại vây đằng sau của bóng trắng, khá linh hoạt, thoạt nhìn như đang không ngừng quấy rầy bóng trắng, lại không thể bắt hay đuổi được anh ta đi.
“Anh ta có thể bay rồi!” Không chỉ Huyền Kỳ, ngay cả tôi cũng kinh ngạc.
“Là do kết giới này.” Thẩm Thiên Huy nhìn xung quanh “Cửu Vĩ Hồ vốn không thể bay lâu, có lẽ vì Bạch Trưởng lão muốn đối phó với Vu Dương nên mới sắp xếp như vậy, khiến cho Tham Lang cũng được lợi.”
Khi chúng tôi nói chuyện, Lưu Hà và Quỷ Ẩn đã bắt đầu đánh chính diện, khi hai người sắp tiếp xúc, bóng của Quỷ Ẩn đột nhiên biến mất, có lẽ vì nãy giờ cứng đối cứng, hoặc là do đã đánh quá lâu nên Lưu Hà có hơi mệt mỏi, đối mặt với biến cố như thế khiến cô ấy hơi sững sờ. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng màu xanh kia bỗng xuất hiện đằng sau lưng cô ấy, chúng tôi không kịp la lên, bóng dáng màu đỏ kia đã bị đánh ngã xuống.
“Vu Dương cẩn thận!” Tôi theo bản năng hướng lên trời kêu to.
Tốc độ của Quỷ Ẩn quá nhanh, chỉ trong một giây, chúng tôi đã không còn nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, Tham Lang đã lập tức rơi xuống.
Tôi cũng không thể đứng yên được nữa, liều mạng chạy về phía họ, Thẩm Thiên Huy không có kéo tôi lại, có lẽ cũng đang lo lắng, chạy theo sát.
Tham Lang rơi xuống đất ngay gần đó, cả người anh ta tróc vẩy không ít, dáng vẻ chật vật, nằm ngửa ra đất, vẫn còn rất tỉnh táo, miệng lẩm bẩm, vừa mắng vừa nói lung tung gì đó.
“Sao rồi?” Tôi ngồi xổm xuống, định đỡ anh ta dậy.
“Đừng động vào đừng động vào!” Anh ta theo bản năng nhúc nhích, đau đến hít một hơi “Không có việc gì lớn, chỉ gãy vài cái xương sườn.”
“Gãy xương sườn cũng không sao à?” Huyền Kỳ đi từ đằng sau tới.
“Không cần vội, không chết được.” Tham Lang hít một hơi “Con cá chạch kia, con giun đáng chết, cô ta xuất hiện lúc nào? Chỉ biết đánh lén, thật không biết xấu hổ!”
“Chờ lát nữa sẽ kể tỉ mỉ lại cho anh nghe.” Nhìn dáng vẻ anh ta không sao, tôi vội đi về phía Lưu Hà đang nằm cách đó không xa.
Cô ấy nằm sấp, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập lạ thường, vết thương sau lưng rất sâu, đang chảy máu đen ồ ạt.
Tôi sợ ngây người, đầu óc trống rỗng, Huyền Kỳ cũng nói không nên lời.
Thẩm Thiên Huy vẫn là người tỉnh táo nhất, vội nhanh tay lấy thuốc, ngại không đủ dùng, còn dùng hết cả ba bình.
Nếu là bình thường, chỉ cần đổ thuốc vào thì máu đã ngừng chảy, nhưng lần này, lọ thuốc bột thứ nhất bị máu đen thấm ướt không còn thấy gì, lọ thứ hai lại đổ hơn phân nửa, tốc độ chảy máu mới dần chậm lại.
Thẩm Thiên Huy khẽ thở phào, nói: “Gai Thanh Thương đâm quá sâu, có lẽ còn có kịch độc, những thứ này đều do Lưu Hà đưa, hi vọng sẽ hữu hiệu.”
Vừa dứt lời, bên tai bỗng nghe thấy chút tiếng động, có vật gì đó đang bay đến, tôi theo bản năng ngẩng đầu, mắt sáng ngời.
Vài giây sau, đợi đến lúc mắt thích ứng, tôi mới nhận ra, thứ phát ra ánh sáng ấy, chính là một con chim lớn.
Nó đứng cách mặt đất chừng một thước, thân cao khoảng hai thuóc, lông vũ đen nhánh không hề có tạp sắc, hai cánh giương lên, tạo ra một tấm chắn màu đen, còn có ánh sáng từ đôi mắt màu vàng kim quen thuộc kia đang không ngừng tràn ra, bao phủ quanh thân nó, như một áo giáp phát sáng.
“Quạ vàng ba chân, Thái Dương Thần điểu.” Thẩm Thiên Huy lẩm bẩm.
“Vào kết giới đi!” Còn chưa kịp cảm thán, lời nói của Vu Dương đã nhanh chóng vang lên trong đầu.