Cửu Biện Liên

Tôi bị mấy ánh mắt cùng nhìn chăm chú khiến không biết phải làm sao, do dự không biết có nên đi qua hay không.

“Đến đây.” Bà lão cầm một hộp phấn trên tay, vươn ra: “Thử đi.”

“Cho cậu thử thì thử đi.” Quý Lâm thấy tôi không đến, liền giựt lấy
hộp phấn, đến nhét vào tay tôi, “Đã đến đây rồi, còn khách khí làm gì
nữa?”

Từ ánh mắt của cô ấy, tôi có cảm thấy được cô ấy mong tôi bị xấu hổ.

“Thử một chút cũng không sao.” Huyền Kỳ đã ở đằng sau xúi giục “Bất quá thì hắt xì một cái thôi.”

Tôi vẫn nhìn cái hộp phấn kia, không chắc chắn lắm.

Lúc mới đi vào hẻm, tôi đã cảm thấy lạnh lẽo, tôi theo bản năng cảm
thấy đây không phải là thứ tốt, nhưng dừng lại lâu như thế, lại phát
hiện sự lạnh lẽo ở đây không phải là sự âm lãnh đến tận xương tủy, sau
khi nhìn bốn phía, cũng không cảm thấy có gì lạ thường, bà lão trước
mắt, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

“Aizzz, cậu thật khó chiều quá đi!” Quý Lâm chợt túm lấy hộp phấn trong tay tôi, mở ra, chợt đưa đến dưới mũi tôi.

Một mùi thơm của hoa sơn chi vô cùng nồng, xen lẫn với mùi phấn,
truyền từ xoang mũi đến tận cổ họng. Tôi lùi vếau một bước để né tránh,
hơi bất mãn với sự lỗ mãng của cô ta.

Tôi ho khan hai tiếng, sau đó, tôi thấy trong ánh mắt của mấy cô gái
kia, từ mong đợi chuyển dần sang kinh ngạc rồi lại thất vọng.

“Ha ha, cầm dùng đi.” Bà lão cười, giãn khuôn mặt đầy nếp nhăn ra
“Mấy cháu có muốn hoa lan trắng này không? Đến đây, cầm đại đi, ta trồng nhưng rất thơm.”

Hoa mặc dù không ít nhưng dù sao cũng có hạn, có người nhịn không
được cầm đến bốn năm đóa. Chỉ một lát sau, cái rổ đã trống không, có mấy người chỉ lấy được hai ba đóa, còn lầm bầm oán trách sao mấy người khác cầm quá nhiều.

“Cháu không lấy à?” Bà lão hỏi tôi.

Tôi chưa kịp trả lời, đã có người nói thay tôi: “Cô ấy không lấy đâu, người ta là thế ngoại cao nhân, mấy thứ cỏ dại phàm tục này làm sao vừa mắt cô ấy được.”

Tôi chỉ đành cười cười, đối với loại giễu cợt này tôi đã quen rồi, cũng chẳng buồn để ý.

“Đi thôi.” Tôi nói với Huyền Kỳ “Mấy cô ấy không sao cả.”

Tôi xoay người vẫn có thể cảm giác được mấy ánh nhìn dính trên lưng,
nếu mấy ánh mắt đó có nhiệt độ, có lẽ tôi đã bị đốt thành than rồi.

Về đến nhà tôi mới đặt hộp phấn lên tủ đầu giường, Diệu Diệu liền nhảy lên, vây quanh hộp phấn ngửi không ngừng.

“Có muốn thử không?” Tôi mở nắp hộp ra hỏi cô ấy.

Cô ấy tò mò kề mũi vào ngửi, chỉ một lúc đã lắc đầu hắt xì mấy cái.

Tình cảnh này vừa lúc bị Huyền Kỳ vừa bước vào nhìn thấy “Ha ha, cô cũng bị dị ứng à, vậy chắc chắn không phải mỹ nữ rồi.”

Diệu Diệu hơi bất mãn kêu to một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

“Giận rồi…” Huyền Kỳ thò đầu ra ngoài nhìn một chút.

Tôi đưa gậy chọc mèo lần trước Thẩm Thiên Huy dùng quăng cho cậu: “Đi đi, chơi với cô ấy một lúc, cả ngày chúng ta đều đi học, cô ấy ở nhà
một mình chắc cũng rất buồn chán.”

Cậu nhận lấy rồi quơ qua quơ lại; “Chị quả là xem cô ấy như mèo bình thường rồi.”

Tôi liếc cậu: “Vậy ai mua thức ăn cho mèo? Ai mua cát cho mèo?”

Cậu nghe thấy thế liền sửng sôt, nhận gậy chọc mèo, ngượng ngùng cười bỏ đi.

Trong phòng liền yên tĩnh lại, tôi dựa vào đầu giường, mùi phấn tỏa
ra, đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhìn ngoài sân.

Cây sơn trà trong sân đã lớn lên khá nhiều, cũng đã rụng không ít lá
vàng, tuy vậy mấy chiếc lá trên cây vẫn còn xanh mướt. Cây này chưa bao
giờ ra hoa, chứ đừng nói là kết quả. Bên cạnh gốc cây còn có một chiếc
bàn nhỏ, là do ông nội tự tay làm khi chúng tôi còn bé. Khi đó, vui vẻ
nhất là những đêm hè, cùng với đám bạn nhỏ điên cuồng chạy quanh sân,
chạy mệt rồi thì đến bên bàn cầm một miếng dưa hấu mà ông nội đã cắt
sẵn. Lúc này nhớ lại, đám bạn nhỏ đã từng cùng chúng tôi trải qua thời
gian ấu thơ tốt đẹp, phần lớn cũng không phải là người.

Tôi thở dài, đối với thời thơ ấu của mình lại cảm thấy hơi sợ.

Nghĩ đi nghĩ lại, mí mắt liền nặng tríu, bất tri bất giác, tôi đã mơ mơ màng màng.

Trong mông lung, tôi chỉ cảm thấy mùi phấn kia quá nồng, đến cuối cùng, tôi vì cái mùi kia mà tỉnh cả ngủ.

Vừa mở mắt, tôi đã thấy trước bàn trang điểm đối diện, dường như có
người đang ngồi. Bên ngoài đã tối sàm, trong phòng lại không mở đèn,
tôi nhìn không rõ lắm.

“Huyền Kỳ?” Tôi dùng khuỷu tay chống người ngồi dậy: “Diệu Diệu? Vu Dương? Thẩm Thiên Huy?”

Tôi gọi hết những người có thể gọi một lần, người bên kia lại không có phản ứng gì.

“Ai vậy? Nói chuyện đi.” Tôi lại ngồi dậy, hỏi lần nữa.

Người nọ không đáp, chỉ giờ tay lên, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đầu tôi lập tức trống rỗng, lập tức nhận ra có chuyện không ổn, bởi
vì tôi nhận ra, người này tóc dài, mà trong nhà này, người tóc dài chỉ
có mỗi mình tôi.

Tôi cầm chặt chủy thủ, do dự một chút, vẫn quyết định đi qua nhìn thử.

Giường và bàn trang điểm đặt ở hai góc tường đối nhau, gương của bàn
trang điểm tựa vào vách tường cạnh cửa, mặc dù cửa mở, nhưng bên trong
phòng vẫn tối như mực, không thấy rõ mặt người nọ.

Tôi từ từ đi đến, mới phát hiện, người này là Quý Lâm.

“Quý Lâm?” Tôi đưa tay muốn chạm vào bả vai cô ấy.

Bàn tay vừa đưa qua lại không chạm được thứ gì, tôi hơi kinh ngạc, nhưng cũng có thể đoán được.

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể đứng đó, nhìn cô ấy từng chút từng chút
chải đầu. Tóc của cô ấy thoạt nhìn vừa mềm vừa trơn, lược lướt qua tóc
phát ra âm thanh “xoạt xoạt”.

Một lúc sau, có lẽ cảm thấy đã ổn, cô ấy vén tóc ra sau đầu, như ảo
thuật lấy ra một cái băng đô màu đỏ tươi, đẩy hết tóc trước mái lên, lộ
ra cái trán trơn bóng, sau đó, lại cầm hộp phấn, bắt đầu thoa lên mặt.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, trên bàn trước mặt cô ấy có một cái túi đựng đồ trang điểm màu hồng, mấy vật dụng đều lấy ra từ đây.

Cô ấy thoa rất chậm, tương đối cẩn thận, trước hết là thoa một lớp
mỏng, sau đó lại tán ra khắp xung quanh, rồi lại thêm một lớp khác, cứ
như vậy lặp đi lặp lại khoảng ba bốn tầng, sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên,
xoa phấn đến dưới cổ, rồi lại nhìn vào gương, hài lòng cười rộ lên.

Phấn trang điểm trắng như tuyết khiến cô ấy trông chẳng có chút huyết sắc nào, hoàn toàn giống như một con búp bê không có sức sống.

Nhìn một lúc, cô ấy lại chợt phát hiện có mấy chỗ cần bôi thêm, bôi
xong lần này mới cảm thấy hoàn mỹ, vẫn chưa thỏa mãn lấy ra một hộp phấn chì kẻ chân mày, bút kẻ mắt, masscara, đồ bấm mi, má hồng, phấn đánh
mắt và son môi, khiến cho không gian nho nhỏ trước gương đều trở nên
chật chội.

Dáng vẻ của Quý Lâm lúc này, dường như không nhận ra điều gì khác
thường, ngoài gương mặt bị bôi đến trắng bệch thì hoàn toàn chỉ là một
cô gái đang muốn trang điểm mà thôi. Cô ấy kẻ lông mày, dùng bút kẻ
quanh viền mắt, ở đuôi mắt còn kẻ ra một cái đuôi xếch lên đầy quyến rũ, sau đó bấm lông mi, rồi dùng masscara chải đều, đánh mắt, đánh má hồng, cuối cùng bôi son, khiến đôi môi trông đỏ chót.

Sau khi đã xử lí xong, cô ấy nhìn mình trong gương thật lâu, lâu đến mức tôi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.

“Thật xinh đẹp…” bỗng nhiên, cô ấy lầm bầm nói.

“Thật là quá xinh đẹp mà…” Cô ấy kề sát mặt vào gương, vươn tay, chậm rãi vẽ theo gương mặt mình trong gương.

Sau đó lại cười khanh khách.

Chỉ trong nháy mắt, trong tay cô ấy đã có thêm một cây đao mỹ nghệ,
ngón tay mảnh khảnh, đưa cây dao qua lại, vang lên tiếng cách cách, mỗi
tiếng đều kích thích thần kinh của tôi.

Tôi không dám dùng chủy thủ đụng cô ấy, không biết cô ấy là linh thể
hay là ảo giác, không chạm vào cô ấy được lại không biết cô ấy cầm dao
định làm gì.

“Thật là xinh đẹp quá đi!” Cô ấy than thở một tiếng, rồi giơ dao lên, đặt ngay cái bên chỗ kề với tóc trên trán, cắt mạng xuống.

Máu lập tức phun tung tóe, chạy dọc theo khuôn mặt tuyết trắng, cô ấy lại hồn nhiên như không biết, không hề lưu tình chuyển lưỡi dao, chỉ
trong chốc lát đã dời đến thái dương, rồi đến gần bên tai.

“Dừng tay lại!” Biết là vô ích, tôi vẫn không nhịn được kêu to.

Lần này dường như cô ấy nghe thấy, quay đầu lại nhìn tôi, nụ cười
trên mặt vẫn như cũ, lưỡi dao lại không ngừng, chậm rãi vạch xuống quai
hàm.

Tôi run rẩy nhìn cô ấy, dao kia đi dọc theo gương mặt, cuối cùng dừng lại ở chỗ ban đầu.

“Thật xinh đẹp…” Quý Lâm cười hì hì, đưa tay kéo ra, cứ như đang gỡ
xuống lớp mặt nạ giấy, kéo trọn gương mặt bằng da nguyên vẹn kia xuống.

“Ha ha ha ha…thật xinh đẹp….” Cô ta giơ tấm da mặt đầy máu, cừơi vui
vẻ, gương mặt máu thịt mơ hồ, nhìn về phía tôi “Dừng tay lại!” Tôi lại
kêu to, sau đó giật mình tỉnh lại.

Hóa ra chỉ là mơ.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối, cả phòng yên ắng, không có tiếng động.

“Huyền Kỳ!” Tôi kêu lên.

Chỉ một lát sau, Diệu Diệu đã dẫn đầu chạy vào, miệng ngậm một dúm lông vũ đủ màu.

“Cô chơi thì chơi đi, sao lại làm hư gậy chọc mèo!” Huyền Kỳ theo sau, oán giận nói.

“Đi mau!” Tôi tung mình xuống giường, kéo cậu đi ra ngoài.

“Sao vậy?” Cậu khó hiểu.

“Không còn thời gian nói tỉ mỉ nữa.” Dự cảm bất thường trong lòng tôi vô cùng mãnh liệt “Nhanh lên, Quý Lâm có phải ở trọ trong trường
không?”

Cậu sửng sốt, nghĩ một lúc rồi nói “Chắc vậy đó.”

“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!” Tôi nóng nảy “Có lẽ cô ấy gặp nguy hiểm.”

Huyền Kỳ hoảng hốt, vội đuổi theo tôi, tôi vừa chạy vừa kể lại cảnh
trong mơ cho cậu ấy nghe, sau khi cậu nghe xong, sắc mặt cũng lạnh đi,
mãi cho đến lúc đứng dưới lầu của kí túc xá nữ, chúng tôi cũng không nói thêm tiếng nào.

Ký túc xá thoạt nhìn cũng không khác ngày thường, đèn sáng trưng, có
mấy nữ sinh mặc đồ ngủ đi phơi đồ, có người bưng chậu rửa mặt đi phòng
vệ sinh, có người cầm bình thủy, cầm hộp cơm tới lui, vô cùng náo nhiệt.

Huyền Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn, lại nhìn tôi, nói vẻ thăm dò: “Không chừng….chỉ là mơ thôi….”

“Chị cũng hi vọng vậy.” Tôi gật gật đầu “Thế nhưng, chị lại cảm thấy không ổn, em đứng đây chờ chị.”

Nói xong, tôi lièn đi đến phòng của nhân viên quản lý kí túc xá, muốn hỏi thăm xem Quý Lâm ở phòng nào.

Ai ngờ, vừa nhìn thấy nét mặt không kiên nhẫn của bà cô kia, chưa kịp mở miệng, đã nghe từ trên lầu truyền đến một tiếng thét dài vô cùng
chói tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui