Lời vừa dứt, trước mắt tôi chỉ còn lại một màu đen, xung quanh tôi cũng là một sự yên lặng đầy chết chóc.
“Mở mắt ra đi.” Mãi một lúc lâu tôi mới nghe Vu Dương thở dài rồi nói “Cô thấy gì?”
“Cuộc đời của hắn ta.” Tôi vừa nói vừa chỉ chỉ Đao Mã Đán đang nằm trên đất.
“Còn gì nữa không?” Vu Dương hỏi “Có thấy là ai sai hắn tới đây không?”
Tôi lắc đầu.
Vu Dương cau mày, thu màn chắn lại, Thẩm Thiên Huy cũng bước đến,
Diệu Diệu cũng không biết từ lúc nào đã đoan chính ngồi trên ghế salon,
Huyền Kỳ cũng xoa xoa mắt ra khỏi phòng.
“Mọi người đều đến rồi à.” Cậu nói “Hèn gì Diệu Diệu gọi tôi ra.”
Khi cậu thấy cái người ăn mặc sặc sỡ nằm trên đất thì hoảng hốt, luôn miệng hỏi chúng tôi xem đây là ai.
Tôi không rảnh trả lời cậu, vội miêu tả tỉ mỉ những thứ ban nãy tôi
đã thấy cho Vu Dương, vừa nói vừa nhớ lại, chỉ sợ để sót bất cứ chi tiết nào.
“Sau khi nghe thấy giọng nói kia thì không còn gì nữa à?” Vu Dương nghe xong liền hỏi tôi.
Tôi gật đâu: “Đó là “kẻ đó” thật à? Nhưng sau không thấy ai cả, hơn nữa, giọng nói cũng vô cùng kì quái.”
Đao Mã Đán đột nhiên hô to một tiếng, sau đó lại yên lặng. Một lúc
sau, thân thể hắn ta nhanh chóng khô quắt lại, cuối cùng chỉ còn lại
đống xương khô, chỉ còn lại bộ trang phục nằm trên đất. Một lúc sau, từ
đống quần áo có một con côn trùng chợt chui ra, sau đó nó đập cánh,
dường như định bay đi.
Vu Dương dùng ngón tay bắn một cái, một hạt lửa nhỏ liền bắn xuyên qua, ngay lập tức, con côn trùng kia cũng cháy thành tro bụi.
Huyền Kỳ nhìn mà choáng váng, chỉ chỉ vào cái đống trên đất cả buổi trời cũng chẳng nói xong một câu trọn vẹn.
“Đây là một loại sâu độc, kí sinh trong trái tim con người.” Vu Dương nói “Trứng con côn trùng này còn có tác dụng lưu giữ vẻ đẹp tươi trẻ.
Một khi bị người hạ động đọc chú ngữ, trứng sẽ được ấp nhanh chóng, ấu
trùng cũng xem trái tim là nguồn thức ăn của nó, sau khi ăn xong, nó sẽ
biến thành trùng rồi bay ra ngoài. Cho nên, người bị hạ cổ độc thường vô cùng nghe lời người hạ cổ, cho dù kẻ đó không ở cạnh bên thì vẫn có thể nắm giữ từng cử chỉ của người bị hạ cổ.”
“Nghe đáng sợ thật.” Huyền Kỳ rụt cổ.
“Sâu độc này, hẳn là xuất hiện sau khi âm thanh đó vang lên, kí sinh
lên trái tim của hắn ta.” Vu Dương nói tiếp, “Có lẽ hắn ta vẫn có thể
duy trì dáng vẻ của một con người, nhưng kể từ lúc bị hạ độc, hắn đã trở thành một cái xác biết đi rồi. Vì vậy, tiếp sau đó hắn ta mới không còn trí nhớ nữa.”
“Nói vậy, chúng ta cũng chẳng có cách nào biết người kia là ai.” Thẩm Thiên Huy hơi thất vọng.
Vu Dương cúi đầu, không nói tiếng nào.
Có một cơn gió lạnh từ ngoài bay vào, tôi khẽ run rẩy, lúc này mới ý thức được nãy giờ mình vẫn còn mặc đồ ngủ.
“Tay chị bị gì vậy?” Lúc tôi ôm lấy hai vai, Huyền Kỳ để ý thấy vết thương trên tay tôi.
Diệu Diệu nhảy xuống ghế salon, chạy vào phòng tôi.
Tôi bĩu môi về phía cô ấy: “Vừa rồi tên kia thổi sáo Vạn Thú, Diệu
Diệu tu vi không đủ cao, liền trở nên u mê, nên làm chị bị trầy một
chút.”
“Em xin lỗi chị à.” Diệu Diệu ló đầu ra từ phòng tôi, trên người đã mặc quần áo của tôi vào.
“Không sao, không trách em đâu.” Tôi nói.
“Chỉ là lúc nãy ở trong phòng, lúc tên không rõ là nam hay nữ này vừa mới xuất hiện, em phải cào chị là để phá ảo thuật của hắn ta.” Cô ấy
vội giải thích.
“Không sao thật mà.” Tôi cười cười.
“Em thật sự không muốn làm chị bị thương đâu, nhưng chị biết không, lúc
ấy nếu em chậm một chút nữa, mắt chị đã bị hắn ta móc ra rồi.” Cô ấy
đứng lên, có vẻ còn hơi oan ức.
Nghe vậy, tôi hơi rùng minh, hóa ra khi đó tôi đang trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế mà không biết.
Thẩm Thiên Huy thở dài nặng nề: “Đầu mối lại đứt rồi.”
“Cũng chưa chắc.” Vu Dương mở miệng nói “Ít nhất tôi biết, “người đó” có lui tới với Lang tộc, biết tôi rất rõ. Hơn nữa, mùi thơm trên người
tên đào kép kia hẳn là một loại hương liệu tên là “Lưu Danh Vạn Năm”, mà cũng chỉ có loại hương liệu này mới có thể che dấu mùi hôi thối của bản thân hắn ta — trứng côn trùng có khả năng lưu giữ vẻ tươi trẻ, nhưng
không thể ngăn chặn sự lão hóa và hư hỏng bên trong. Mùi thơm của “Lưu
Danh Vạn Năm” có thể duy trì trong một thời gian rất dài, vừa lúc giúp
tôi tìm được đầu mối dẫn đến “người kia.” ”
“Ý anh là, anh sẽ tìm người nào có mùi thơm này?” Thẩm Thiên Huy nói.
“Ai lại ngốc như vậy.” Huyền Kỳ nói “Nếu biết bị mùi thơm nồng như
thế dính vào, chắc chắn sẽ cố sức rửa cho sạch, đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ rửa đến mức lột cả da ra mất.”
Vu Dương bật cười: “Loại mùi thơm này sẽ thấm đến tận xươngtủy, đừng
nói là rửa đến lột da, cho dù cậu có lột da ra thật cũng vô dụng thôi.
Đám Bạch Hổ tiếp xúc với đào kép này trong một thời gian ngắn thì chỉ bị dính chút ít, nhưng nếu người nọ là chủ tử, thì cho dù có cẩn thận thế
nào cũng chắc chắn bị dính. Huống chi, bọn chúng còn qua lại thường
xuyên như thế, thì mùi hương kia sẽ bất tri bất giác thấm vào, cậu nghĩ
nó có trôi được không? Được rồi, tạm thời không còn nguy hiểm nữa đâu.
Tôi có việc phải điều tra, đi trước.”
Thẩm Thiên Huy thở dài, nói với chúng tôi: “Tôi cũng phải đi, giải
quyết mấy chuyện lặt vặt, chắc cần hai ba tháng, vẫn là câu đó, mọi
người cẩn thận.”
Nói xong hai người liền rời khỏi.
Bởi vì lại bị nhiễm lạnh nên bệnh của tôi hai ba ngày sau mới khỏi
hẳn. Sau đó, chúng tôi vẫn cứ đi học rồi về nhà như bao ngày khác, cuộc
sống trôi qua khá bình yên, thậm chí còn bình yên hơn so với lúc ông nội còn sống, nhưng tôi vẫn không yên tâm, cứ cảm giác rằng, dưới vẻ ngoài
bình lặng này có lẽ đang ấn giấu một cơn bão táp vô cùng to lớn.
Có một ngày khi chúng tôi đến trường, chưa bước vào phòng học đã thấy mấy bạn nam ùng ùng ra ngoài, tôi mơ hồ nghe thấy họ nói cái gì mà
“xinh đẹp, bảo vệ sức khỏe” gì đó.
Tôi và Huyền Kỳ cũng không để ý lắm, mãi cho đến khi chúng tôi ăn cơm trưa xong, mới thấy một tờ thông báo được dáng trên bảng, nhà trường vì muốn bảo vệ sức khỏe cho sinh viên nên đã đặc biệt mở một phòng cố vấn
chăm sóc sức khỏe, đồng thời mời một cô giáo dạy môn Bảo vệ sức khỏe tâm lý đến.
“Xinh đẹp? Chẳng lẽ là nói đến cô giáo dạy môn Bảo vệ sức khỏe tâm lý đó?” Huyền Kỳ nhớ đến mấy lời của mấy bạn nam ban sáng, quay đầu hỏi
tôi.
Tôi nhún nhún vai tỏ vẻ mình cũng không rõ.
“Đi, đi xem thử xem.” Huyền Kỳ tỏ vẻ vô cùng hứng thú.
“Không đi đâu.” Tôi không có nhàm chán đến mức đó.
Khi chúng tôi đang nói chuyện, chỗ cửa ra vào ở phòng giáo viên chợt vang lên mấy tiếng ồn ào.
“Tránh ra tránh ra!” Hai nam sinh hưng phấn lạ thường đi vội qua.
“Đi xem thử đi mà, đúng lúc chúng ta ở gần đó, xem thử cô gái xinh
đẹp trong truyền thuyết đi.” Huyền Kỳ không nói tiếng nào, lôi tôi về
phía đám đông.
Cô giáo kia bị vây ở giữa, cao chừng một mét mảy, tóc ngắn thời
thượng, trên người mặc một bộ áo rộng màu đen, bên dưới là váy ngắn đến
đầu gối, chân mang giày cao gót, vớ da màu đen ôm gọn lấy bắp chân thon
dài. Khoác bên ngoài áo đen là một cái áo khoác lông màu trắng như
tuyết, khẽ rung động theo từng bước chân của cô ta, hấp dẫn toàn bộ ánh
nhìn.
“Chà….” Huyền Kỳ chết lặng cả người.
Bốn phía, trừ tôi ra, chẳng có cô gái nào, cả đám người vây quanh cô
ta, không ngừng nói, cô ơi cô à, mà cô giáo kia lại đi về phía chúng
tôi.
“Hai em có vấn đề gì à?” Cô ta đứng lại hỏi.
“Cô ơi, gần đây em hay thấy ảo giác, em rất sợ….” Huyền Kỳ thuận miệng bịa chuyện.
Tôi thật hận không thể tát cậu hai bạt tai.
Tôi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy gương mặt kia, tôi cũng hơi sững sờ.
Cô ta đeo một cặp kính đen gọng thô, nhưng vẫn không thể che giấu hết vẻ đẹp của mình, trông vô cùng tinh tế, mắt mũi miệng cũng không phải
rất xuất sắc, nhưng không biết vì sao, gương mặt hội tụ những nét ấy lại trở nên xinh đẹp quyến rũ đến vậy, khó trách mấy bạn nam kia lại tỏ vẻ
thèm thuồng đến thế.
Đúng là xinh đẹp, tôi nghĩ.
“À, cô Hồ ơi, cô ăn cơm chưa? Nào, tôi dẫn cô đến nhà ăn.” Một giọng nói ồm ồm nổi bật giữa một đám ồn ào.
Từ phía sau chúng tôi, thầy dạy thể dục oai phong đi đến, tuổi gần ba mươi, còn độc thân, thích nhất là mặc quần áo bó để làm nổi bật cơ thể
mình.
Cô giáo xinh đẹp khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nhếch môi.
Nụ cười này, tuyệt đối là muôn vàn quyến rũ.
“Xuất hiện ảo giác ấy à, em nên đến bệnh viện xem sao.” Cô ta nói xong, khi đi ngang qua chúng tôi còn vỗ nhẹ trên vai Huyền Kỳ.
Một làn gió thơm lập tức tràn vào mũi tôi.
Cô ta bước theo thầy dạy thể dục hai bước, đột nhiên nhớ đến điều gì, quay lại hỏi tôi: “Đúng rồi, em tên gì?”
Tôi bị hỏi đến sửng sốt.
“Thanh Loan. Em là Huyền Kỳ. Chúng em là…” Huyền Kỳ trả lời liên tục.
“Ồ.” Cô giáo xinh đẹp xen ngang “Em chính là Thanh Loan à?”
Tôi cảm thấy càng muốn cho Huyền Kỳ mấy bạt tai rồi, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.
“Nghe nói em rất có hứng thú với “thứ kia”?” Cô giáo xinh đẹp nhướn mi hỏi.
“Thứ kia? Cái gì ạ?” Tôi giả ngu, không dám ngẩng đầu nhìn cô ta.
” Thứ kia đó” Cô ấy bật cười “Rất nhiều người không thể nhìn thấy nó.”
Huyền Kỳ nghe nói vậy liền như bừng tỉnh khỏi mộng, kinh ngạc vô cùng.
“Ồ, em còn chẳng biết thứ đó là gì cơ, mấy lời cô nghe thấy đều là
tin đồn nhảm mà thôi.” Tôi cười cười, vội kéo Huyền Kỳ rời khỏi chốn thị phi này.
“Có rảnh đến đây hàn huyên nha…..” Phía sau còn truyền đến lời của cô giáo xinh đẹp.
Tôi không quay đầu lại, kéo tay Huyền Kỳ đi một hơi, nhưng dù bỏ đi,
tôi vẫn cảm giác được ánh mắt kì lạ của cô ta vẫn dính sát trên người
tôi.
Sau khi cảm thấy rốt cuộc cũng thoát khỏi ánh mắt kia rồi, tôi liền
vỗ mạnh lên ót Huyền Kỳ: “Đừng có mà thấy gái đẹp lại ngây ra như thế!”
“Chậc chậc, quả là xinh đẹp mà.” Huyền Kỳ cười hắc hắc với tôi: “Vẻ đẹp không lẫn vào đâu được!”
Nghe xong, tôi cũng hơi nghi hoặc: “Em nói chị cũng cảm thấy, làm sao có ai lại xinh đẹp đến mức đó, không chừng là yêu quái thật đó!”
“Thì giống tên trên trời, tiên nữ hạ phàm đó, chậc chậc….” Huyền Kỳ
không nghe nổi tôi nói gì, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng
mình.