Cửu Biện Liên

Vu Dương gỡ cây roi bên hông xuống, lại hỏi lần nữa: “Ở đâu ra?”

Tần Long cười nhạt: “Đương nhiên là có người cho, nếu không thì ở đâu ra? Nhặt được chắc?”

Vu Dương không lên tiếng, vung tay quất roi ra, Tần Long thấy thế vội đỡ lại, roi quấn liên tiếp mấy vòng lên cây đinh ba, sau đó, Vu Dương
kéo mạnh về, phần roi cách giữa hai người căng chặt.

Hai nguời đối đầu một lúc, hiển nhiên là Vu Dương chiếm thế thượng phong, tay Tần Long bắt đầu khẽ run lên.

“Bây giờ mày cảm thấy, ai sẽ đoạt được Di Thiên châu đây?” Vu Dương nhàn nhã đứng đó, bình thản hỏi.

Tần Long tức giận cắn răng:”Chưa đến phút cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”

“Cũng tốt.” Vu Dương gật đầu “Nếu mày đã cố ý thì tao cũng sẽ chơi cùng mày.”

Cùng lúc đó, Tần Long thừa lúc Vu Dương đang nói chuyện, cố sức kéo
mạnh, ai ngờ lại không hề ảnh hưởng chút nào đến Vu Dương, ngược lại
khiến bản thân lảo đảo, cậu ta dứt khoát không thèm quan tâm đến sợi roi đang quấn trên cây đinh ba nữa mà chạy thẳng về phía Vu Dương, dường
như muốn lại gần để sáp lá cà.

Vu Dương thả lỏng hai tay, roi lập tức được nới lỏng, Tần Long cũng
đã đến trước mặt anh, vung đinh ba lên, hai tay nắm chặt, dùng đầu nhọn
của cây đinh ba đâm thẳng xuống.

Vu dương lui về sau một bước để tránh, đầu nhọn của đinh ba cắm lên đất, nơi đó lập tức xuất hiện một cái hố sâu.

“Ôi trời ơi sân nhà tôi, vừa mới được sửa sang lại sạch sẽ mà.” Huyền Kỳ thấy thế đau lòng vô cùng, lẩm bẩm oán trách.

Tần Long đâm hụt một lần thì lại cố sức ghim sâu đinh ba lên mặt đất, sau đó cậu ta lại vịn lấy chuôi của cây đinh ba rồi bay lên, xoay người định đá vào bụng của Vu Dương.

Vu Dương nhanh chóng quấn roi vào hai tay, căng ra trước mặt, cản lại cú đá của Tần Long, Tần Long lật người trên không trung, vững vàng đáp
đất, lại tiếp tục rút cây đinh ba khỏi mặt đất, tiếp tục tấn công.

Vu Dương cũng không đánh trả, chỉ từng bước lui về sau, di chuyển một vòng quan sân.

Tần Long thấy mình đánh mãi mà vẫn không trúng, vừa rồi còn suýt bị
đánh trả thì không khỏi trở nên cáu kỉnh, bước chân cũng hơi hỗn loạn.


Vu Dương lập tức nhìn thấy sơ hở, vung roi quấn lấy mắt cá chân của
Tần Long, cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngã trên mặt đất.

Tần Long không chút hoảng hốt, cầm đinh ba trên tay đâm mấy nhát vào
phần roi đang quấn lấy chân mình, roi lại không hề hấn gì, chỉ tóe ra
vài tia lửa.

“Quả là một cái roi lợi hại.” Huyền Kỳ nói thầm “Cây đinh ba kia bị
lửa đốt cũng không hề biến dạng, không biết là loại thần khí gì?”

Thẩm Thiên Huy nghe thấy thế, chợt nhớ ra điều gì: “Có lẽ là vũ khí của Hải Vương.”

“Poseidon?” Huyền Kỳ lập tức liên tưởng đến vị Thần biển cả trong thần thoại Hy Lạp.

Thẩm Thiên Huy bật cười: “Không phải, chỉ là vua của người cá mà
thôi, hắn ta tự xưng là Hải Vương, có vũ khí là một cây đinh ba vô cùng
sắc bén, nhưng thứ này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, rốt cuộc có
Hải Vương hay không thì tôi không biết.”

“Thật muốn xem thử người đó là ai, vật như thế mà cũng cho người ta được.” Huyền Kỳ than thở.

Tần Long phát hiện mình không thể nào làm gãy roi, đột nhiên lại cắm
cây đinh ba xuống đất lần nữa để đứng dậy, Vu Dương kéo mấy cái cậu ta
vẫn không hề nhúc nhích.

“Thân giáp của người cá quả là không phải cứng bình thường.” Thẩm
Thiên Huy nhìn hai người, than thở “Nếu như là người bình thường, bị Vu
Dương kéo như thế chắc đã bong da tróc thịt rồi, hai người cậu ta xem,
trầy cũng chẳng trầy một tí nào.”

Nhìn kĩ thì quả nhiên là thế, mắt cá chân của Tần Long cứ như một cây cột sắt, bị roi quấn nhưng lại không hề lưu lại dấu vết gì.

Khi hai người đang giằng co, đột nhiên có một luồng khói trắng từ
trên trời rơi xuống, chắn tầm mắt của mọi người, chỉ một lúc sau đã hoàn toàn bao phủ Vu Dương.

Tôi không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên có người đi
ra, giơ hai tay lập thành một kết giới chắn trước mặt chúng tôi.


“Diệu Diệu?” Huyền Kỳ thấy rõ người đến là ai thì hơi bất ngờ.

Diệu Diệu quay đầu cười một tiếng: “Khói trắng kia hình như cũng không tốt lành gì.”

“Vu Dương có bị nguy hiểm gì không?” Tôi hỏi.

“Không biết nữa.” Diệu Diệu lắc đầu.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, Vu Dương lại cố sức kéo, nhưng không hiểu sao lại nhíu mày, cơ thể hơi hẫng một chút.

“Sao vậy?” Huyền Kỳ thấy có điều gì đó không ổn, nắm tay tôi hỏi.

Tôi dĩ nhiên cũng không biết, trong lòng vô cùng khẩn trương.

“Ha ha…” Đột nhiên có một tiếng cười vang lên, mọi người hoảng hốt, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Thế nhưng tiếng cười cứ như truyền đến từ khắp mọi nơi, không thể xác định được phương hướng. Thẩm Thiên Huy lại rút giấy vàng ra để đề
phòng, đồng thời cũng lo lắng nhìn về phía Vu Dương hơi có vẻ khác
thường.

Tần Long nghe thấy tiếng cười, hai mắt liền tỏa sáng, đột nhiên co
mạnh chân về, tay Vu Dương căng chặt nhưng lại dường như không có chút
sức lực nào, bị kéo lê một bước dài.

“Vu Dương, bị sao vậy?” Thẩm Thiên Huy không nhịn được lớn tiếng hỏi.

Vu Dương không để ý đến, đầu thỉnh thoảng hơi lắc khẽ, dường như đang cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo.

“Có vẻ là độc dược?” Huyền Kỳ suy đoán.

“Cũng không biết nữa, em không hiểu biết độc dược lắm.” Diệu Diệu không dám khẳng định.

“Thanh Loan, nghe kĩ những gì tôi nói.” Bỗng nhiên giọng nói của Vu
Dương truyền đến “Độc này rất mạnh, tôi cầm cự không được bao lâu, thân
giáp trên người Tần Long quá cứng, tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách gì để
đối phó cậu ta, cô mau gọi Tham Lang ra, móng vuốt của anh ta có lẽ sẽ
có tác dụng.”


Nói xong, anh lại nhìn nhìn về phía tôi, ánh mắt hơi mờ mịt.

Tôi không dám chậm trễ, thậm chí cũng không kịp lấy chủy thủ ra, vội luôn miệng gọi to Tham Lang.

Lúc Tham Lang ra ngoài, vẫn mang dáng vẻ lười biếng; “Sao vậy, lại
xảy ra chuyện gì? Ủa, mèo yêu nhỏ, sao cô lại bày kết giới làm gì?”

Huyền Kỳ chỉ chỉ về phía của Vu Dương.

“Ồ, người cá!” Tham Lang vừa nhìn thì lập tức hưng phấn “Hôm nay rốt
cuộc tôi đã có thể thấy người cá còn sống, lại còn đứng trên đất bằng
nữa chứ, thật ly kì! Aizz, tên kia bị gì vậy?”

Nói rồi, anh ta lại khụt khịt mũi mấy cái: “À…hình như là độc của Xà tộc, trúng độc rồi à? Bọn họ đánh nhau?”

“Thân giáp của người cá cứng quá, Vu Dương lại trúng độc, đánh không lại.” Tôi vội giải thích “Anh được không?”

Tham Lang nghe vậy, hưng phấn ngửa mặt lên trời cười dài: “Biết gì
không? Cô vậy mà hỏi tôi có được không? Tôi sao lại không được hả? Gừ—-
thật tốt quá, nhắm mắt lại, đừng có lộn xộn, tôi nhập vào đây!”

Thật ra thì không cần anh ta nói, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, thế
nhưng lần này đợi mãi mà cũng không hề thấy có động tĩnh gì, tôi mở mắt
ra, liền thấy Tham Lang đang nghiêng đầu đánh giá tôi.

“Sao vậy? Mau nhập vào đi.” Không biết lại có chuyện gì nữa, không phải vừa rồi anh ta rất gấp gáp à?

“Không vào được.” Anh ta đi mấy vòng quanh tôi ngửi ngửi: “Trên người cô có phải có thứ gì đó không?”

Tôi cúi đầu nhìn nhìn bản thân, nhưng lại không phát hiện có thứ gì kì lạ.

Vu Dương bên kai đã lảo đảo sắp ngã, tùy thời đều có thể ngã xuống, lực chú ý của Tần Long thì dời về phía chúng tôi.

“Ha ha, ha ha ha ha…” Tiếng cười lại vang lên, đồng thời, từ góc tối của sân, một bóng dáng nho nhỏ chậm rãi xuất hiện.

“Con cái nhà ai vậy? Không che ô che dù, còn mặc quần áo như thế, không lạnh à?” Huyền Kỳ khẽ hỏi.

Mà tôi, cũng biết nó, đây không phải là Hề Nang đã gặp trên Hổ Sơn sao?

“Hề Nang?” Tham Lang cũng biết nó, hết sức kinh ngạc “Hôm nay là cái
ngày khỉ gió gì? Một người cá còn không nói, ngay cả Hề Nang cũng chạy
đến, ly kỳ thật, quá sức ly kỳ.”


“Thứ gì vậy?” Huyền Kỳ không hiểu.

“Một loại yêu tinh trên núi.” Thẩm Thiên Huy cũng chăm chú nhìn Hề
Nang, cảm thấy khó tin “Bề ngoài nó giống hệt như mấy đứa trẻ bình
thường, thích hoạt động trong mấy khe núi âm u, thấy người qua lại sẽ
đưa tay ra, nếu như người đó nắm lấy tay nó, sẽ bị dẫn đến nơi ở của nó, sau đó bị nó ăn sạch. Tôi cứ tưởng là nó đã bị tuyệt chủng rồi, ai ngờ
vẫn còn một con.”

“Không thể nhập vào đâu, tao đã giăng phép cấm trên người cô ta, linh thể gì cũng đừng mơ nhập vào.” Hề Nang âm trầm nói.

Huyền Kỳ không ngờ từ thân thể non nớt như thế lại phát ra giọng nói của một cụ già, không khỏi sợ hết hồn.

Hề Nang lại cười hắc hắc, lộ ra răng nhọn hoắc, nhìn tôi nói: “Bây
giờ, Vu Dương cũng đã trúng độc rồi, Thiên Cẩu dù là linh sủng của mày,
nhưng hắn ta lại không có thân thể, không cách nào nhập vào trên người
mày, vậy thì cũng xem như là không có tác dụng gì rồi?”

“Thứ này ăn thịt người à?” Huyền Kỳ lại khẽ hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu: “Em còn nhớ không, lúc ở Hổ Sơn, chị đã lạc vào một
hang động. Đó là hang ổ của nó, bên trong toàn là xương người.”

Huyền Kỳ co cổ lại, muốn tiếp thêm can đảm cho bản thân: “Không cần
vội, chúng ta còn Thẩm Thiên Huy, còn có Diệu Diệu, lại có cả Phật châu
ngọc của em và chủy thủ của chị, vẫn có thể sử dụng được.”

Hề Nang nghe thấy thế, cười càng lớn: “Pháp sư? Mèo yêu? Hai người
bọn chúng còn không làm được gì, huống chi là hai đứa bọn bây! Tần Long, ta đối phó con mèo yêu này, mi đối phó tên pháp sư kia.”

Tần Long dù đang vội vẫn ung dung kéo roi trên mắt cá chân xuống: “Vậy ai đi lấy Di Thiên châu?”

Hề Nang hơi sửng sốt “Ai lấy mà chả được, chúng ta không phải đã bàn rồi sao…”

“Ai cũng được à?” Tần Long xen ngang lời nó: “Chúng ta đã bàn rồi, Di Thiên châu thuộc về ta, nếu như mi lấy ta lại không yên tâm lắm. Hay là mi giao mèo yêu cho ta, mi đối phó với tên pháp sư đi.”

Khi họ nói chuyện, hiển nhiên là xem tôi và Huyền Kỳ như không hề tồn tại, cho rằng Diệu Diệu là yếu nhất, dễ đối phó nhất, đồng thời cũng
cảm thấy, ai ra giải quyết xong mục tiêu trước thì có thể đến lấy Di
Thiên châu trong mắt tôi trước, vì vậy, xem ra, hình như hai kẻ bên kia
có chút lục đục nội bộ.

Hề Nang nghe Tần Long nói thế, có vẻ vô cùng bực bội, nhưng lại không tiện phát tác, đảo mắt một lúc lâu mới nói: “Ta cảm thấy pháp sư này có vẻ có chút bản lĩnh, chúng ta liên kết đối phó hắn, thế nào?”

Tần Long khẽ cừoi cười, không tỏ thái độ gì, chỉ từ từ đi lên, cầm đinh ba trong tay, từng bước đi về phía chúng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận