Lưu Hà vá vết thương cho Tần Long xong, lại sang xem Huyền Kỳ một
lúc, bảo rằng tuy là cậu ngã bệnh nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Tôi hơi yên tâm, muốn bảo cậu về phòng ngủ, ai ngờ gọi mãi cậu cũng chẳng tỉnh, sờ trán cậu, hóa ra là đã sốt gần bỏng tay rồi.
“Không sao, đừng lo.” Lưu Hà vừa dọn đồ vừa nói “Nếu nóng quá thì đắp khăn lạnh, không cần uống thuốc, thuốc gì cũng không có tác dụng đâu.”
“Sẽ sốt khoảng bao lâu?” Tôi hỏi.
“Ngắn thì ba bốn ngày, dài thì chắc bảy tám ngày đó.” Lưu Hà đeo cái túi nhỏ lên lưng “Tôi không ở đây lâu được, đi trước đây.”
Nói rồi, cô ta đi ra cửa, cẩn thận nhìn quanh một lúc, sau đó nhanh chóng bỏ đi.
Tham Lang cũng xem Huyền Kỳ một lúc mới nói: “Mau giúp tôi tìm thân
thể đi, nếu còn gặp tình cảnh như hôm nay thì mọi người chắc sẽ đi tong
mất, tôi cũng không muốn như lần trước nữa.”
Sau đó, anh ta rũ rũ lông, rồi trở về trong chủy thủ.
Xem ra, ngoài việc phải nhanh chóng tìm được thuốc, việc tìm thân thể cho Tham Lang cũng không thể không tranh thủ làm rồi.
Lúc này trời đã sáng hẳn, tôi lại không hề buồn ngủ chút nào. Sau khi Lưu Hà đi thì Tần Lan cũng đưa Tần Long về, không biết hai người có
tính toán gì cho tương lai không.
“Nghỉ ngơi một lúc đi.” Thẩm Thiên Huy nói.
Tôi lắc đầu, định đi xem Vu Dương ra sao.
Vừa vào phòng, tôi đã nhìn thấy anh đang ngồi ngay đầu giường, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hình như rất suy yếu.
“Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?” Thẩm Thiên Huy cũng vào theo sau.
Giọng Vu Dương khàn khàn: “Tôi sơ suất quá, Tần Long đâu.”
Thẩm Thiên Huy cười cười: “Bị Tham Lang đánh cho bị thương không nhẹ, vừa về rồi, tôi cũng không biết phải làm thế nào với cậu ta cho tốt…”
“Ban nãy Tham Lang dường như không thể nhập vào cơ thể cô được? Xảy ra chuyện gì?” Vu Dương xen ngang lời anh ta.
“Trên người Thanh Loan có gai Thoái Linh.” Thẩm Thiên Huy đáp,
Vu Dương sửng sốt: “Gai Thoái Linh? Là gai Thoái Linh mà pháp sư hay dùng đấy à?”
Thẩm Thiên Huy gật đầu: “Lúc Tần Long định xông vào nhà thì bị ghim lên”
Vu Dương yên lặng một lúc: “Ngay lúc Tham Lang nói anh ta ngửi được
mùi xác người chết, tôi đã nghĩ đến Hề Nang rồi… Nó chuyên ăn thịt
người, trên người hiển nhiên sẽ mang theo mùi thối như thế. Thế nhưng,
tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, bởi vì nó không có thân pháp nhanh đến thế,
hơn nữa, từ lần nó chạy trốn trên Hổ Sơn cách đây không lâu lắm, vết
thương đã khôi phục như cũ, tôi thật không thể tưởng tượng.”
“Đúng rồi.” Dường như Thẩm Thiên Huy nhớ ra điều gì: “Vừa rồi Tần
Long có nói cho chúng tôi biết dấu tích do Lang Vương để lại, người
dụ anh đi ra khỏi nhà là Hề Nang.”
Nghe thấy vậy, chân mày Vu Dương càng nhíu chặt hơn: “Nếu vậy, kẻ kia hẳn là phải rất gần gũi với Lang Vương mới có thể phát hiện dấu vết Lưu Hà lưu lại, sau đó dùng cách ép người ta đi, để Tần Long và Hề Nang đối với các người.”
“Lưu Hà sẽ không nguy hiểm chứ?” Thẩm Thiên Huy không yên tâm lắm, hỏi.
“Sau lần này thì khó nói.” Nghe giọng điệu của Vu Dương lại dường như không lo lắng lắm: “Không sao, dù gì cô ta cũng là Cửu Vĩ hồ với đạo
hạnh ngàn năm, muốn hại cô ta không phải dễ.”
Dừng một chút, anh lại hỏi: “Lưu Hà đã đến rồi à? Độc của Xà tộc không dễ xử đúng không?”
Hóa ra là anh biết, tôi nghĩ.
Thẩm Thiên Huy không giấu diếm chút nào: “Đúng vậy, Lưu Hà nói, hoặc
là đi tìm giải dược, hoặc phải tìm được cỏ Bất Hủ, cô ta mới có thể xử
lý.”
“Cỏ Bất Hủ….” Vu Dương trầm ngâm.
“Biết nó sinh trưởng ở đâu không?” Tôi không nhịn được hỏi.
“Cô muốn tìm nó à?” Vu Dương khẽ nhướn mày nhìn tôi.
Tôi cảm thấy hơi bối rối: “Anh đã cứu tôi nhiều lần, nếu như có thể, tôi cũng muốn giúp anh một lần.”
“À.” Vu Dương lạnh nhạt nói “Đừng để trong lòng, tôi chỉ không muốn
để kẻ khác lấy được Di Thiên châu thôi. Chưa kể là, lúc này loại cỏ đó
gần như đã tuyệt chủng, mà cho dù có đi nữa, chỉ dựa vào một mình cô e
rằng cũng không thể lấy được, Lưu Hà nhất định có cách khác.”
Sau khi nói xong, anh tựa hồ cũng mệt hẳn, hơi thở cũng hơi gấp gáp,
Thẩm Thiên Huy vội đỡ anh nằm xuống nghỉ, anh cũng không kháng cự, chỉ
bảo kéo rèm cửa sổ vào, sau đó thì bắt đầu ngủ say
Tôi đành phải xin phép lần nữa với chủ nhiệm lớp, mà thầy chủ nhiệm
dù gần đây có phê bình kín đáo với việc nghỉ phép liên tục của tôi nhưng cũng không làm gì.
Huyền Kỳ vẫn chưa hết sốt, tôi đút cho cậu mấy lượt thuốc hạ sốt,
cũng dẫn cậu đi khám bác sĩ nhưng cuối cùng cũng hệt như lời của Lưu Hà — vô dụng thôi. Tôi cũng rất mệt nhưng thấy cậu nằm im lìm, mấy cục đá
lạnh và khăn lông đều đã dùng nhưng nhiệt độ vẫn quá cao, không cách nào làm nhiệt độ cơ thể cậu giảm bớt. Điều tôi lo lắng nhất là cậu ăn quá
ít, mỗi ngày hầu như chỉ toàn ngủ, tỉnh dậy cũng chỉ uống chén cháo,
hoặc là dứt khoát chỉ uống một ly nước.
Tình trạng của Vu Dương càng lúc càng tốt, đến ngày thứ ba là đã có
thể xuống giường đi lại, nhìn tình trạng của Huyền Kỳ thì chỉ nói cậu
ngủ là để chữa trị những tổn thương trong cơ thể, không sao hết.
Trên nhiệt kế cứ hiện lên con số 38 độ rồi 39 độ, lặp đi lặp lại suốt sáu ngày, mãi đến ngày thứ bảy, Huyền Kỳ cảm giác mình đã khá hơn
nhiều, sáng sớm sau khi tỉnh lại, uống xong hai chén cháo trắng thì bảo
mình vẫn còn đói.
Tôi đo lần nữa, 37.3 độ, lúc này tôi mới yên tâm được một chút.
Hôm nay trời rất trong xanh, bầu trời xanh ngắt như được tẩy rửa, ánh mặt trời rực rỡ. Thẩm Thiên Huy thấy mọi người đều bình phục, tâm tình
cũng rất tốt, vừa ngâm nga vừa đi phơi chăn.
“Không phải Vu Dương trúng độc à? Có nặng lắm không?” Huyền Kỳ mặc một áo bông vải, ngồi phơi nắng trong sân.
“Nặng, nhưng Lưu Hà nói sẽ nghĩ cách.” Tôi giúp Thẩm Thiên Huy.
“Đúng vậy, cô ta là dược sư lợi hại mà.” Huyền Kỳ gật gật đầu.
“Lợi hại cũng thế thôi, không bột đố gột nên hồ mà.” Nhớ đến chuyện
mọi người đều khẳng định là tôi không thể lấy được cỏ Bất Hủ, cho dù là
thật đi nữa, tôi vẫn cảm thấy không phục.
Huyền Kỳ không hiểu tôi nói gì, ngơ ngác nhìn tôi.
“Muốn làm ra thuốc giải, phải có một loại thảo dược.” Tôi nói “Một loại thảo dược mà nghe nói đã tuyệt chủng rồi.”
Huyền Kỳ “A” một tiếng: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Chuyện này phải hỏi Lưu Hà rồi, cô ta nói cô ta sẽ nghĩ cách mà.”
Tôi đưa một bộ quần áo cuối cùng cho Thẩm Thiên Huy, phủi tay nói.
“Tôi làm sao?” Vừa dứt lời đã thấy Lưu Hà đứng trong sân, nghiêng đầu
nhìn trời, thích ý thở phào: “Aizzz, khí trời hôm nay tốt quá.”
Huyền Kỳ vừa định nói chuyện, Vu Dương vừa từ trong nhà đi ra đã xen
ngang: “Khí trời vốn phải như thế, mưa mấy hôm trước chỉ là do bị khống
chế mà thành thôi.”
“Ai?” Lưu Hà xoay người nhìn anh.
Vu Dương khẽ nhún vai: “Không rõ lắm, chỉ biết là người bên cạnh Lang vương, hơn nữa còn biết tôi rất rõ.”
“Người như vậy không nhiều lắm đâu?” Lưu Hà suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Không đâu.” Vu Dương dứt khoát nói “Tôi và Lang tộc không hề qua lại, cũng không quen biết bất cứ ai trong Lang tộc.”
“Tối qua Lang vương đến tìm tôi rồi.” Lưu Hà nói “Hắn ta hỏi có phải tôi hợp mưu với mấy người không.”
Tôi, Thẩm Thiên Huy và Huyền Kỳ nghe thế thì giật cả mình, Vu Dương
thì vẫn là dáng vẻ điềm nhiên không sợ hãi: “Sau đó thì sao?”
Lưu Hà cười cười: “Tôi hỏi ngược lại là vì sao lại không tin tưởng
tôi như thế, còn phải phái người đến. Nói qua nói lại một hồi, hắn cũng
không có phản ứng gì, bảo không biết Khôi Lỗi hương và đá Nguyệt Sắc, Hề Nang cũng không phải do hắn ta phái tới.”
“Vậy là ai?” Vu Dương nghe thấy thế cũng gấp gáp.
“Hắn ta chưa nói, chỉ bảo tôi tranh thủ thời gian.” Lưu Hà bĩu môi “Lão sói già này rất thận trọng, không hỏi được nhiều.”
“Vậy có thể xác định người kia không phải Lang Vương rồi.” Thẩm Thiên Huy thở dài, lẩm bẩm “Vậy rốt cuộc là ai?”
“Tại sao nhất định phải khiến trời mưa? Có lợi ích gì?” Huyền Kỳ vẫn có chuyện không hiểu.
“Bởi vì muốn Tần Long trở thành người cá.” Vu Dương giải thích “Trong giới người cá có một truyền thuyết, đời sau mang máu lai của người cá,
chỉ cần ăn sống thận của con người, có thể hóa thành người cá dưới trời
mưa, ăn càng nhiều, thời gian biến thân càng dài, sức mạnh lúc biến thân càng mạnh, nếu ăn lúc trời đang mưa thì lại càng tốt.”
Thẩm Thiên Huy vỗ vỗ cằm, tổng hợp lại mọi chuyện: “Đầu tiên là lúc
thử Khôi Lỗi hương cho Tần Long ăn thận, sau đó dẫn dụ Vu Dương rời khỏi đây, nếu như có thể lấy được Di Thiên châu là tốt nhất, không lấy được
thì Tần Long cầm theo đá Nguyệt Sắc cũng không phải sợ Ảm Hỏa, lại không sợ roi, nếu không được thì còn có độc của Xà tộc, Hề Nang lại mang cả
gai Thoái Linh đến, hiển nhiên là đã nghĩ đến Tham Lang, xem ra lần này
đối phương chuẩn bị kĩ càng hơn những lần trước, dù không thể đắc thủ
cũng khiến chúng ta thương tổn không nhẹ.”
“Thật là vừa độc ác vừa nguy hiểm.” Huyền Kỳ rụt cổ “Vậy bây giờ phải làm sao? Cô giáo Hồ, cô có cách gì giải độc giúp Vu Dương chưa?”
“Không phải tôi đang nghĩ sao.” Lưu Hà không kiên nhẫn phất tay “Hai ngày này đừng đến tìm tôi, tôi bế quan.”
Nói rồi liền biến mất.
“Thân thể của Tham Lang cũng phải giải quyết nhanh mới được.” Thẩm
Thiên Huy tiếp tục vỗ cằm nói “Bất kể anh ta muốn loại nào, cũng không
phải cứ có là dùng ngay mà còn phải đợi qua mười ngày.”
Tôi sửng sốt: “Không phải sau khi tìm được chỉ cần nhập vào là được à?”
Thẩm Thiên Huy lắc đầu nói: “Không phải, Tham Lang chưa nói với cô à? Linh sủng khi thay đổi thân thể phải trải qua quá trình “đồng hóa” tức
phải biến những gì còn sót lại trong cơ thể người khác thành của mình,
hồn phách cũng được, máu cũng được, cả quá trình chỉ có thể làm vào ban
đêm, ban ngày thì sẽ bị hôn mê, nói cách khác, trong vòng mấy ngày này,
Tham Lang hoàn toàn không có lực chống cự, cần có người bảo vệ.
“Thật phức tạp.” Huyền Kỳ ở cạnh cảm thán.
“Đúng vậy.” Thẩm Thiên Huy đồng ý. “Bây giờ, chuyện giải độc cứ giao
cho Lưu Hà, còn chúng ta, tốt nhất nên nhanh chóng tìm một thân thể vừa ý Tham Lang, hoặc là dứt khoát không cho anh ta tự chọn lấy, sư tử sói hổ báo gấu gì đó, cho dù là người, cứ tùy tiện chọn một cái là được.
Những thứ này tôi đều đã đề cập đến, Tham Lang không chịu, tôi còn cách gì đâu.
Tôi bất đắc dĩ, lại thấy Vu Dương đang ngồi dưới ánh mặt trời, cúi
đầu như có điều suy nghĩ; có lẽ còn đang suy nghĩ thân phận của người
khá gần gũi với Lang Vương kia, muốn biết người đó là ai.