Vu Dương nghe Tần Lan nói thế thì sắc mặt lập tức biến đổi: “Loại hoa đỏ đó tên gì?”
Tần Lan lắc đầu: “Không biết, ông ấy chưa từng nói, chỉ nói là hoa đỏ tuy đẹp nhưng rất nguy hiểm, ông ấy đã cất giấu ở một nơi an toàn, khi
Tiểu Long lớn lên sẽ dạy nó cách để nó có thể tự do ra vào thoải mái lấy mà dùng.”
“Nhưng chỉ để lại một tờ bản đồ như thế, ai mà hiểu chứ.” Huyền Kỳ vẫn còn đang nghiên cứu mấy nét vẽ trên bản đồ.
“Ông ấy nói chờ Tiểu Long lên trung học sẽ dạy nó cách đọc bản đồ.” Tần Lan nói rồi, lại hơi nghẹn ngào “Thế nhưng… ai ngờ….”
Tần Long an ủi vỗ vỗ sau lưng bà, Vu Dương thì cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
“Tóm lại, trước hết cứ phiên dịch mấy chữ này ra đã.” Thẩm Thiên Huy
nhét tấm sa mỏng kia vào lại trong ống giấy, rồi nói với tôi và Huyền
Kỳ: “Tôi đi đây, nếu có tiến triển gì tôi sẽ gọi điện cho hai người.”
“Cũng không biết đã được vẽ từ lúc nào…” Vu Dương lẩm bẩm.
Thẩm Thiên Huy thử nhìn ống giấy: “Bất kể là đã được vẽ từ lúc nào, chỉ cần có một chút hi vọng cũng phải thử một lần.”
Nói rồi anh ta trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Mặc dù Tần Long không hiểu rõ hai người họ đang nói gì nhưng thấy
Thẩm Thiên Huy vội vã như thế có lẽ cũng là việc rất quan trọng: “Ở đó
có vật gì cần thiết với mọi người à? Bất kể là gì thì mọi người cứ đến
rồi tự nhiên lấy đi.”
Vu Dương không trả lời, chỉ nhìn cậu ta.
“Tôi đi với mọi người, có lẽ tôi có thể giúp.” Tần Long còn nói.
“Không có đinh ba của Hải Vương và thân giáp, cậu có thể giúp gì à?” Vu Dương không hề khách khí hỏi cậu ta.
Tần Long nghe vậy thì mặt đỏ bừng, khẽ nói: “Đinh ba của Hải Vương
thì không có rồi, nhưng thân giáp, chỉ cần ở nơi có lượng nước cao hoặc
là chỉ cần dội nước lên, tốn chút sức lực vẫn có thể dài ra. Tôi nghĩ
mọi người có thể dùng tôi làm lá chắn.”
“Ồ?” Vu Dương nhướn mày, giọng điệu mang vẻ chế nhạo “Xem ra mấy thứ đó cũng có ích ghê.”
Mặt Tần Long càng đỏ, cúi thấp đầu không dám đáp lời.
Đúng lúc này Thẩm Thiên Huy kéo hành lý đi ra, nói là đã đặt vé máy bay, lập tức đi ngay.
“Đi khoảng bao lâu?” Vu Dương hỏi anh ta.
Thẩm Thiên Huy suy nghĩ một lúc: “Khoảng một tháng, chữ cũng không nhiều lắm, chỉ là tùy vào độ dễ hay khó của nó thôi.”
Vu Dương gật gật đầu: “Hi vọng trong khoảng thời gian này, bên Lưu Hà cũng sẽ có tin tức tốt.”
Nói thêm mấy câu nữa, Thẩm Thiên Huy và hai mẹ con Tần Lan đi, thiếu
đi bóng dáng bận rộn trong ngoài của Thẩm Thiên Huy khiến ngôi nhà hơi
trống trải.
Diệu Diệu chạy đi uống nước, phát hiện tô cơm của mình trống không liền kêu “Meo meo”, tha cái chén đến gần bên chân mọi người.
“Cô thì tốt rồi, ăn đồ ăn của mèo là được, nếu chúng tôi cũng như thế được thì tốt rồi.” Huyền Kỳ thở dài, vừa đổ thêm đồ ăn vào tô cho cô ấy vừa tự an ủi mình “Một tháng thôi, nhanh thôi mà.”
“Trước kia lúc anh ta chưa có ở đây, chị thấy em cũng rất ổn mà.” Có
lẽ để Thẩm Thiên Huy ôm đồm tất cả việc nhà cũng không phải việc tốt, ít nhất là anh ta đã nuôi Huyền Kỳ trở nên lười biếng rồi.
Mấy ngày sau, chúng tôi lại phân công việc nhà như trước kia, mỗi
người một nửa, thay phiên nhau nấu cơm hoặc dứt khoát ra ngoài ăn.
Vu Dương vẫn thế nhưng thời gian anh mở mắt càng lúc càng ít, tôi
cũng cảm giác được sắc mặt anh càng lúc càng nhợt nhạt, càng lúc càng
suy yếu. Khi anh chợp mắt dưới ánh mặt trời, luồng ánh sáng vàng quanh
thân cũng càng ngày càng nhạt, gần như là không thấy được. Tôi rất lo
lắng, mấy lần muốn đi hỏi Lưu Hà nhưng đều bị ngăn lại.
“Anh khẳng định mình không sao à?” Một tuần sau, sau khi tôi đi học về, tôi vẫn không nhịn được hỏi anh.
Anh dường như không nghe thấy, không để ý đến tôi, đứng lên không
biết định đi đâu. Ai ngờ, mới đi được hai bước, chân anh đột nhiên mềm
nhũn, lúc sau ngã lên đất, người còn đụng phải mấy cái chén trên bàn trà khiến khắp nhà vang lên tiếng binh binh bang bang.
Tôi sợ hết hồn, vội đi qua, vỗ vỗ mặt anh gọi hai tiếng nhưng anh hoàn toàn không có phản ứng.
Huyền Kỳ đang bận việc trong bếp nghe thấy tiếng động vội chạy đến,
thấy Vu Dương nằm trên đất, trên mặt còn có vết thương, cậu cứ tưởng có
thứ gì đột kích, giơ tay trái, vẻ mặt đề phòng nhìn xung quanh.
“Diệu Diệu, nhanh đi gọi Lưu Hà.” Tôi không rảnh nhìn xem Diệu Diệu
đang ở đâu trong nhà, chỉ lo lắng lớn tiếng gọi, sau đó lại bảo Huyền
Kỳ: “Đừng lo lắng, không sao đâu mau đến đây giúp.”
Hai người chúng tôi tốn bao công sức mới có thể đặt Vu Dương lên ghế
sô pha. Nhìn kĩ anh, sắc mặt anh mơ hồ có màu xanh tím, trên trán chảy
mồ hôi hột, răng cắn chặt.
“Chuyện gì xảy ra?” Huyền Kỳ khẩn trương hỏi.
“Ngất rồi, trên mặt bị mấy mảnh vỡ cắt trúng, đi lấy hộp dụng cụ y tế đến đây, thuận tay quét nhà luôn.” Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên
đầu Vu Dương, đồng thời cũng phát hiện vài vết cắt khác trên tay và trên cổ anh.
Huyền Kỳ không nói tiếng nào nữa, đi lấy hộp dụng cụ y tế đến sau đó bắt đầu quét nhà.
Vừa mới dùng băng keo cá nhân dán mấy vết thương trên người Vu Dương
thì Lưu Hà đến, vẫn tiện tay ném Diệu Diệu trên tay qua một bên, sốt
ruột vọt về phía ghế sô pha.
“Sao vậy sao vậy?” Cô ta nhìn Vu Dương từ trên xuống dưới, chỉ vào mấy miếng băng cá nhân hỏi tôi: “Là ai làm?”
Tôi nhìn về phía mấy mảnh vỡ mà Huyền Kỳ đang quét: “Lúc ngã xuống làm vỡ cái chén trên bàn, bị mấy mảnh vỡ làm bị thương.”
“Đột nhiên ngã xuống à?” Lưu Hà vừa bắt mạch vừa hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu nói “Chỉ là mấy hôm trước cũng đã thấy khí sắc của anh ấy càng lúc càng kém….”
“Nếu thấy sắc mặt của anh ấy kém như thế sao không gọi tôi đến sớm?” Lưu Hà cáu kỉnh xen ngang lời tôi.
“Anh ấy không cho.” Tôi cũng đột nhiên cảm thấy bực bội, cứng nhắc
đáp: “Không phải cô rất hiểu anh ấy à? Tính tình anh ấy thế nào cô còn
không biết sao?”
Lưu Hà không ngờ tôi lại nói như thế liền cứng họng, chỉ có thể “Hừ” một tiếng, tiếp tục xem mạch.
“Tình huống không tốt lắm.” Một lúc sau cô ta mới thu tay lại “Tôi
phải đưa anh ấy về để tiện bề chăm sóc, mấy người nhất định phải nhanh
chóng tìm được thuốc giải hoặc cỏ Bất Hủ.”
“Không phải cô bế quan à? Có nghiên cứu ra được gì chưa?” Nghe cô ta nói thế, tôi lại càng bực hơn nữa.
“Cô có giỏi thì nghiên cứu đi.” Cô ta cũng nổi điên “Cả ngày ăn không ngồi rồi đến trường, có thời gian sao không nghĩ cách đi. Vu Dương giúp mấy người không ít, giờ anh ấy gặp nạn, mấy người lại chẳng giúp được
gì!”
Huyền Kỳ thấy hai chúng tôi bắt đầu nóng giận, vội vàng khuyên can:
“Xin bớt giận, xin hai người hãy bớt giận. Cô giáo Hồ, chúng tôi cũng
không phải không làm được gì, hôm đó Tần Long có đưa cho chúng tôi một
bản đồ kho báu do cha cậu ta để lại, Thẩm Thiên Huy đã đi dịch những chữ viết trên đó rồi, nói không chừng có thể tìm được cỏ Bất Hủ.”
“Tần Long? Bạn trai nhỏ của cô ta ấy à?” Lưu Hà nhướng mày, chỉ về phía tôi: “Thằng nhóc máu lai kia ư?”
“Cậu ta không phải bạn trai tôi!” Tôi bất mãn nói.
Huyền Kỳ lại rề rà đáp: “Ặc, đúng, là cậu ta đó,”
Thấy tôi trợn mắt nhìn mình, cậu lại vội vàng sửa lại: “Cậu ta không phải bạn trai của Thanh Loan, không phải.”
“Kho báu của người cá à.” Lưu Hà hoàn toàn không nghe thấy lời giải
thích của cậu, đảo mắt nói: “Người cá đều rất giàu có, thích giấu đồ này đồ nọ, có mấy cây cỏ Bất Hủ cũng không lạ hơn nữa, khả năng có còn rất
lớn.”
Sau đó, cô ta mới nhớ tới mà hỏi chúng tôi: “Ở đâu? Chừng nào đi tìm?”
“Còn chưa biết.” Huyền Kỳ trà lời “Chỉ là có thể có thôi.”
“À.” Lưu Hà khẽ gật đầu, cõng Vu Dương lên “Tôi đi trước, chờ sau khi mấy người xác định rồi hãy tới tìm tôi.”
Đối với việc cô ta mang Vu Dương đi, tôi vô cùng không muốn. Nhưng nghĩ
lại, giờ anh đang trúng độc, thân thể suy yếu, tôi và Huyền Kỳ lại không hiểu y thuật, quả thật để Lưu Hà chăm sóc anh là rất thích hợp. Vì vậy, dù không muốn thế nào nữa, tôi cũng chỉ có thể trơ mắt để Lưu Hà cõng
anh rồi biến mất khỏi nhà.
Thiếu thêm một người, trong nhà lại càng vắng lặng, lòng tôi cũng
trống rỗng. Lúc rửa chén, không biết sao tôi trượt tay, một cái chén rơi vỡ loảng xoảng trên đất, mấy mảnh vỡ văng ra thật xa, lúc tôi thu dọn,
không cẩn thận khiến tay bị cắt một đường. Tôi ngậm ngón tay trong
miệng, nhìn mấy mảnh vỡ trên đất, càng thấy buồn phiền vô cùng.
Huyền Kỳ nghe thấy tiếng động đi đến, thấy vậy, có lẽ cũng biết tâm tình của tôi, không nói tiếng nào làm nốt việc nhà.
Một tuần nữa lại trôi qua, Thẩm Thiên Huy vẫn chưa có tin tức gì, gọi điện thoại cho anh ta, hoặc là anh ta không bắt máy, hoặc là sẽ tắt
điện thoại, chúng tôi cũng bắt đầu cảm thấy bối rối. Lúc đến trường,
Huyền Kỳ vẫn luôn chạy về phía phòng làm việc của Lưu Hà, tìm mọi cách
hỏi thăm tin tức của Vu Dương.
“Cô giáo Hồ nói tình trạng của Vu Dương bây giờ rất ổn định.” Huyền Kỳ trở lại nói cho tôi biết như thế.
Mấy ngày sau, khi một tuần nữa lại sắp kết thúc, lúc tôi tan học về
đến nhà, đang định gọi điện thoại cho Thẩm Thiên Huy, vừa đẩy cửa ra lại phát hiện cửa không khóa.
Trong sân, Thẩm Thiên Huy, Vu Dương, Lưu Hà và Tần Long đều có mặt
đông đủ, đang nói chuyện phiếm, ngay cả Diệu Diệu cũng hiếm khi hóa
thành hình người, lẳng lặng nghe họ nói chuyện.
“Cuối cùng anh cũng về.” Huyền Kỳ chạy đến đập một phát lên vai Thẩm
Thiên Huy “Nghiên cứu vật kia đến đâu rồi? Thật sự là bản đồ kho báu à?”
“Vào đi rồi nói, chờ hai người thôi.” Thẩm Thiên Huy cười cười.
Tôi đi vào nhà, lại nhìn thấy Vu Dương, thấy sắc mặt anh đã tốt
hơn nhiều, cũng khá có tinh thần. Đang định hỏi thăm lại bị thứ gì đó
đụng mạnh một cái, may là có người đỡ lấy nên mới không ngã xuống.
“Đừng cản đường.” Người đụng tôi tất nhiên là Lưu Hà, cô ta vượt qua mặt tôi, kéo tay Vu Dương đi vào phòng.
Người đỡ tôi lại chính là Tần Long. Vết thương của cậu ta đã tốt lắm
rồi, cũng khôi phục lại dáng vẻ thanh niên sáng lạn khi trước, ác khoác
đen trên người khiến cậu ta có vẻ gầy gò, làn da tái nhợt, không có chút hồng hào nào, lúc này cậu ta đang đỡ sau lưng tôi, cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt tôi tiếp xúc với ánh mắt cậu ta, tôi hơi lúng túng, vội vàng đứng thẳng.
“Thanh Loan, có sao không?” Huyền Kỳ đã vào nhà, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh lại chạy ra.
Tôi lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, cũng không dám nhìn Tần Long ở đằng sau, kéo Huyền Kỳ bước nhanh vào nhà.