Tổng Vân Nhĩ cứng đờ, cứ như vậy ngây người nhìn anh, mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
Đúng vậy, bây giờ đối với anh, cô chẳng phải là một người ngoài không có quan hệ sao?
Tại sao anh ấy lại phải chi tiền cho cô?
Giờ phút này, Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy mình thật ngốc, nhưng lại vô lực phản bác.
Cô cúi đầu, lằng lặng nhìn mũi chân mình, thầm nói: "Ố, tôi biết rồi.
Xin lỗi, là tôi ...!tôi không biết chừng mực."
"Cạch!"
Lệ Đình Xuyên nặng nề đặt bát mì xuống bàn, ánh mắt sắc bén hung hăng trừng Tống Vân Nhĩ, bộ dáng hận không thể khoét vài cái lỗ trên người cô.
Tống Vân Nhĩ đứng đờ đẫn, không biết là đi qua ăn mì.
Dù sao cô cũng cảm thấy thân phận của mình rất đáng xấu hổ, rất dư thừa, hơn nữa là rất để người ta ...!chán ghét.
"Lại đây!" Lệ Đình Xuyên nhẹ giọng mắng cô, "Còn chờ tôi đến cho cô ăn sao?
Tổng Vân Nhĩ phản ứng lại, nhếch lên nụ cười cứng nhắc, đi về phía bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy đũa, cúi đầu, lằng lặng ăn mì.
Bất kể là vẻ ngoài hay hương vị, đều hơn so với thứ cô vừa làm rất nhiều.
Lệ Đình Xuyên dựa vào thành ghế, dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô, "Tống Vân Nhĩ, cô dùng mũi ăn mì à!"
Tống Vân Nhĩ phản ứng lại, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt dữ tợn của anh.
Hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới thở ra, "Anh đã hạ sốt, người cũng không khá hơn rồi.
Tôi ...!một lúc nữa sẽ về."
"Cứ như vậy vội vã không nhịn được muốn trở lại bên cạnh hắn?" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng giễu cợt.
Tống Vân Nhĩ hơi khựng lại gật đầu, "Ừm.
Anh ...!nếu cảm thấy không thoải mái, để bác sĩ Bảo qua xem hoặc kê thuốc uống.
Lệ Đình Xuyên, bị bệnh phải uống thuốc.
Đừng tưởng mình là người sắt.
Còn nữa, đối với Quý Chỉ Nghiên tốt hơn một chút, cô ấy ...!cũng không dễ dàng gì."
Lệ Đình Xuyên hít sâu một hơi, "Tống Vân Nhĩ, trong mắt cô, là ai dễ dàng nhất? Bản thân mình sao?"
Tống Vân Nhĩ cong môi cười, lộ ra một chút tự giểu, "Tôi ...!thật ra cũng không dễ dàng gì.
Dù sao, mấy ngày nay anh cũng chẳng khác gì một đứa trẻ, tôi còn phải chạy tới dỗ dành anh."
"Cô có thể không cần chạy tới, tôi không có cẩm dao kề cổ buộc cô chạy tới!" Lệ Đình Xuyên ảm đạm nói.
"Có lẽ tôi nghĩ muốn lấy được chút gì đó từ anh." Tổng Vân Nhĩ nói với vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra.
"Cô muốn từ trên người tôi lẩy được thứ gì?" Lệ Đình Xuyên đột nhiên nghiêng người về phía trước, tiến tới rất gần cô
Chóp mũi anh chút nữa chạm vào chóp mũi cô, khoảng cách giữa hai người không quá một centimet.
Trong mắt đôi mắt lạnh lùng nhưng chân thành, còn có vài phần bức hỏi, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "trên người".
Hơi thở ấm áp kia phả lên mặt cô, làm cho người ta có một loại cảm giác ái muội.
Tổng Vân Nhĩ chỉ yên lặng nhìn anh, nhìn vào đôi mắt đen của anh, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình, sau đó cong môi mỉm cười nói: "Tình cảm, muốn anh nợ tôi.
Chờ một ngày nó hữu dụng, có thể hỏi anh đòi lại."
"Hừ!" Lệ Đình Xuyên hừ lạnh một tiếng, châm chọc liếc cô một cái, "Tình cảm? Tống Vân Nhĩ, cô xứng đáng nhắc hai chữ này với tồi sao? Ai cũng có thể cùng tồi nhắc tới hai chữ này, duy chỉ có cô không có tư cách này!"
Tình cảm?
Nếu như em còn niệm tình cảm, trong lòng em còn có tình, em sẽ làm nhiều chuyện vô tình vô nghĩa, lại vô tâm vô phế như vậy sao?
"Anh có thể mắng chửi, xem ra thân thể anh cũng đã khá hơn rồi." Tống Vân Nhĩ không tiếp tục đề tài đó với anh nữa, vừa vặn chuyển đề tài, "Tôi ...!ăn xong sẽ rời đi.
Cảm ơn anh đã chiêu đãi."
"Tôi cho chép cô rời đi sao?" Lệ Đình Xuyên âm u nhìn chằm chằm cô, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
"Tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì, cũng không có tư cách này." Tống Vân Nhĩ nghiêm mặt nhìn anh nói, "Lệ Đình Xuyên, anh nên đặt tâm tư vào Quý Chỉ Nghiên.
Cô ấy ...!đã trả giá quá nhiều cho anh.
Những điều đó đều không phải những gì tôi có thể làm."
Lệ Đình Xuyên mạnh mẽ siết chặt cổ tay cô, dùng sức, bộ dáng hận không thể bẻ gãy tay cô.
Đôi mắt kia nhìn cô thật sâu, "Chuyện của tôi, từ khi nào đến phiên cô làm chủ? Quả thực, cô thậm chí còn không thể so sánh với một ngón tay của Chỉ nghiên!"
Tống Vân Nhĩ nhìn anh như không có gì xảy ra, gật đầu đồng ý, "Cho nên, Lệ Đình Xuyên, chúng ta hãy buông tha cho nhau, đừng hành hạ nhau nữa, được không?"
Lệ Đình Xuyên đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười kia quá mức mê người, nhưng cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Không được!"
"Lệ Đình Xuyên, tội gì phải khổ như thế chứ?" Tổng Vân Nhĩ một mặt bất lực nhìn anh, "Trái tim tôi không ở trên ngưởi anh, mà bên cạnh anh có Quý Chỉ nghiên.
Tại sao anh nhất định phải như vậy?"
"Tôi thấy vui!" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói, "Nhìn cô đau khổ, tôi rất vui!"
Tống Vân Nhĩ không còn biết nói gì nữa, một mặt đờ đãn lại luống cuống nhìn anh, sau đó không nói gì nữa, cúi đầu im lặng ăn mì.
Lệ Đình Xuyên, sao anh lại trở nên vô lý và không chịu buông tha như vậy?
Bên cạnh anh đã có Quý Chỉ Nghiên, nhưng lại muốn giữ em ở bên, anh đặt em cùng Quý Chỉ Nghiên ở chỗ nào?
"Tôi ...!còn phải đi làm." Tống Vân Nhĩ nhìn anh, thận trọng nói.
Lệ Đình Xuyên đang ngồi trên sofa, máy tính đặt trên chân, ngón tay mảnh khảnh gõ nhanh, rất nghiêm túc xử lý công việc.
Nghe được lời cô nói, anh ngẩng đầu nhìn Tống Vân Nhĩ đang đứng đối diện, "Từ khi nào, cô còn bận rộn hơn cả tổng giám đốc của công ty niêm yết vậy? Cuối tuần phải đi làm sao?"
Cuối tuần?
Tổng Vân Nhĩ hơi giật mình, chợt nhớ ra hôm nay quả nhiên là cuối tuần.
Cô ...!thực sự bị anh làm cho bối rối, thậm chí còn quên mất hôm nay là ngày cuối tuần.
Có chút ngượng ngùng nhìn anh, lại có chút không biết làm sao.
Tối qua ra ngoài gấp quá, một lòng chỉ nghĩ đến anh ấy, căn bản không mang theo bất cứ thứ gì.
Ngay cả điện thoại cũng không đem theo, tiền cũng không cầm, hình như chìa khóa cũng không lấy.
Cũng may gặp được Chương Thành Hiệu, anh ta đưa cô tới, nếu không, cho dù bắt xe taxi cô cũng không có tiền trả tiền xe.
Tống Vân Nhĩ, quả nhiên vừa thấy Lệ Đình Xuyên có chuyện, liền hoàn toàn mất trí, thậm chí còn quên mất mình là ai.
Cô không biết mình nên làm gì, cũng không có chuyện gì có thể làm.
Nếu là 5 năm trước, lúc Lệ Đình Xuyên xử lý công việc, cô sẽ ở bên cạnh anh, không làm phiền tới công việc của anh, chỉ cần nhìn anh làm việc, cũng thấy rất hấp dẫn.
Hoặc, cô ấy sẽ pha trà cho anh ấy và thay thể cà phê trên bàn của anh.
Lời nói của Trình Dương văng vằng bên tai, "Cà phê uống hết cốc này đến cốc khác, thuốc lá hút hết điếu này tới điếu khác".
Tầm mắt Tống Vân Nhĩ dừng lại ở cốc cà phê đặt trên bàn, cô đưa tay ra ...
Một tay khác nhanh hơn cô một bước, "Cầm đi!"
Lệ Đình Xuyên đưa cho cô chiếc điện thoại của mình
"Gì cơ?" Tống Vân Nhĩ ngơ ngác nhìn anh.