Lệ Đình Xuyên không nói gì, chỉ nhìn cô một cách thâm sâu khó lường như vậy.
Ý của anh là, đưa điện thoại cho cô ...!sử dụng à?
Tổng Vân Nhĩ có chút không tin vào mắt mình.
Trong điện thoại không phải có rất nhiều thứ riêng tư sao?
Anh ấy ...!cứ như vậy đưa điện thoại cho cô, không sợ cô nhìn thấy những thứ riêng tư trong điện thoại của anh ấy sao?
Khẽ nuốt nước bọt, Tống Vân Nhĩ có chút không dám cầm lấy điện thoại di động của anh.
Lệ Đình Xuyên trừng mắt nhìn cô, mang theo chút giận dữ.
Không cầm lấy điện thoại của anh, tự nhiên lại thành lỗi của cô rồi?
Tổng Vân Nhĩ liếc mắt nhìn lại anh, cẩm lấy điện thoại, xem riêng tư trong điện thoại, anh và Quý Chỉ Nghiên không có chuyện gì riêng tư!
Lệ Đình Xuyên lại tiếp tục công việc của mình, không để ý tới Tống Vân Nhĩ, bộ dáng rất tin tưởng vào cô.
Tống Vân Nhĩ nhìn mật khẩu trên màn hình điện thoại, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Lệ Đình Xuyên, mở miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì?" Lệ Đình Xuyên cho dù không ngẩng đầu nhìn cô cũng biết bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, chậm rãi hỏi.
"Tôi...!không biết mật khẩu." Tống Vân Nhĩ nhìn anh cẩn thận nói.
Lệ Đình Xuyên dừng việc đang làm, đưa mắt nhìn cô.
Đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch kia, giống như viên đá Obsidian, sáng rực, nhìn chẳm chẳm vào cô, nhìn đến mức cả người cô cảm thấy không được tự nhiền, như thể đã phạm phải một sai lẩm lớn vậy.
Anh không trả lời câu hỏi của cô, cứ như vậy một bộ dáng âm u giống như Diêm Vương.
Tống Vân Nhĩ ngây ngốc, di chuyển sang bên canh, sau đó không dám nhìn anh, lặng lẽ cầm điện thoại, thử sử dụng mật khẩu trước kia: 0428.
Và rồi.......
Lại có thể ...!mở khóa.
Cô nhướng mày, trợn to hai mắt nhìn Lệ Đình Xuyên, vẻ mặt khó tin.
Anh ấy ...!vì cái gì còn muốn dùng sinh nhật của cô làm mật khẩu?
Tất cả đều không dám tin, và có một chút vui mừng nhàn nhạt.
Lệ Đình Xuyên giống như không nhìn thấy ánh mắt của cô, vẻ mặt tự tại nhìn máy tính, tiếp tục việc phải làm, giống như Tổng Vân Nhĩ tàng hình vậy.
Khóe môi Tổng Vân Nhĩ khẽ cong lên, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Cái gì mà ràng buộc, cái gì mà do dự suy xét, vào giờ phút này tất cả đều vứt bỏ hết .
Cô chỉ muốn yên lặng ở bên anh, tâm trạng vui vẻ, sống một cuộc sống thuộc về hai người.
Lệ Đình Xuyên, hãy để cho em ích kỷ, tùy hứng một lần.
Cầm điện thoại, Tống Vân Nhĩ cũng không biết phải làm gì.
Tầm nhìn dừng lại trên cốc cà phê phía trước, sau đó suy nghĩ đến cái gì đó.
Nhanh chóng lên mạng tìm kiến: Trà bổ dạ dày, thông phổi.
Rất nhiều kết quả tìm kiếm hiện lên.
Cuối cùng Tống Vân Nhĩ cũng chọn được vài thứ.
"Tôi ...!có thể dùng điện thoại của anh gọi điện được không?" Tống Vân Nhĩ nhìn Lệ Đình Xuyên hỏi.
"Ừ," Lệ Đình Xuyên nhàn nhạt đáp, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một chút.
Gương mặt Tống Vân Nhĩ nở nụ cười nhẹ nhàng, tay cầm điện thoại di động chạy ra cổng.
Thấy vậy, sắc mặt Lệ Đình Xuyên thoáng cái tổi sầm lại, đôi mắt lạnh lùng kia âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Đi gọi điện thoại mà phải trốn anh? Lại còn chạy xa như vậy?
Là đi gọi cho người đàn ông kia sao?
Không muốn để cho anh ta lo lắng, liền vội vã muốn đi giải thích với anh ta như vậy sao?
"Cạch!"
Lệ Đình Xuyên nặng nề gõ mạnh xuống bàn phím, hung hăng trừng mắt nhìn về phía cổng.
Ngoài sân, Tổng Vân Nhĩ hoàn toàn không biết người đàn ông này lại náo loạn, đang gọi điện thoại cho Trình Dương.
"Anh Lệ..."
"Xin chào, Trình tiên sinh, tôi là Tống Vân Nhĩ." Tống Vân Nhĩ rất lịch sự nói.
Đầu bên kia điện thoại, Trình Dương giật mình
Anh Lệ đây là phải tin tưởng Tống Tiểu Thư đến mức nào, ngay cả điện thoại di động của anh ấy cũng đưa cho cô?
Phải biết, trong chiếc điện thoại này chứa rất nhiều thông tin thương nghiệp, hơn nữa còn đều là thông tin tuyệt mật
Anh ấy cứ như vậy mà đưa cho cô?
Cho nên, Tống tiểu thư trong lòng anh Lệ, phải quan trọng như thế nào!
Vạn nhất Tống tiểu thư có làm chuyện gì đó, vậy coi như tất cả sẽ kết thúc.
"Tống tiểu thư có chuyện gì dặn dò?" Trình Dương rất lịch sự lại cung kính hỏi.
Nói cho cùng, cũng là người anh Lệ quan tâm nhất, cho dù trong lòng có bất mãn, cũng không thể bất kính với
Tổng tiểu thư.
Chưa kể, anh Lệ còn chỉ nghe lời một mình Tống tiểu thư.
"Không dám dặn dò, tôi muốn nhờ Trình tiên sinh mua giúp chút đồ."
"Mời Tống tiểu thư nói."
"Ừm, mua giúp tôi một ít trà bưởi, một ít mật ong, trà hoa cúc và một ít quất tươi."
"Còn gì nữa không?"
"Không có, chỉ như vậy thôi.
Cảm ơn, nếu được thì nhờ anh gửi qua luôn biệt thự bây giờ."
Trình Dương đương nhiên hiểu được Tống Vân Nhĩ nhờ anh mua những thứ này để làm gì, tất nhiên là cho anh Lệ uống.
Có vẻ như Tống Tiểu thư vẫn quan tâm đến anh Lệ.
"Được, tôi biết rồi, tồi sẽ lập tức mang tới."
"Cám ơn anh, Trình tiên sinh."
"Không có gì, là chuyện tôi nên làm."
Lúc Tống Vân Nhĩ trở lại vào nhà, liền nhìn thấy Lệ Đình Xuyên vẻ mặt u ám, đôi mắt lạnh lùng kia đang nhìn thẳng vào cô.
Cứ như thể cô ấy vụng trộm sau lưng anh vậy, lại là bộ dáng hận không thể bóp chết cô.
Tổng Vần Nhĩ sờ sờ mũi mình, vẻ mặt hậm hực.
Làm thế nào mà cô ấy lại đắc tội với vị Đại Phật này rồi?
"Độp!"
Lệ Đình Xuyên nặng nề đóng quyển sổ tay, lạnh lùng liếc Tổng Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ ngượng ngùng đi tới bên cạnh, bưng cốc cà phê trên bàn đi.
"Bỏ xuống!" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng quát.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh, không nhanh không chậm nói: "Bệnh nhân không thể uống cà phê!"
Nói xong, trực tiếp lờ đi biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh, đem cà phê vào trong bếp, trực tiếp đổ đi.
Sau đó rót một cốc nước ấm, đưa đến trước mặt anh, "Uống nước đi!"
Lệ Đình Xuyên tức giận nhìn cô chẵm chằm, vẻ mặt kia quá ...!không được tự nhiên lại nhăn nhó, giống như một đứa trẻ đang giận dổi.
"Lệ Đình Xuyên, nếu anh cứ gây sự như vậy, tôi sẽ lập tức rời đi!" Tống Vân Nhĩ uy hiếp, trừng mắt nhìn anh một cái.
Lệ Đình Xuyên lập tức ỉu xìu, nhưng anh vẫn dùng ánh mắt không cam lòng, tức giận hung hăng liếc nhìn Tống Vân Nhĩ.
Tuy nhiên, anh vẫn cầm lấy chiếc cốc trong tay Tống Vân Nhĩ.
Thấy vậy, gương mặt Tống Vân Nhĩ nở lên nụ cười vô cùng vui vẻ và hài lòng.
Lệ Đình Xuyên nhìn nụ cười trên gương mặt của cô, nhất thời có chút xuất thẩn.
Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy nụ cười xuất phát từ đáy lòng cô như thế này?
Hóa ra, cô ấy dễ dàng hài lòng như vậy sao?
Chỉ cần anh nghe lời cô ấy nói, cô ấy liền có thể cười một cách thoải mái như vậy?
Tống Vân Nhĩ, chỉ cần em muốn, em có thể quản anh bất cứ lúc nào, và anh cam tâm tình nguyện để em quản anh.
Chỉ cần em không muốn anh làm điều gì, anh sẽ không làm.
"Gọi điện thoại cho ai?" Lệ Đình Xuyên có chút khó chịu hỏi.
"Cho...."
Lúc này chuồng cửa vang lên.
"Tôi đi mở cửa." Tống Vân Nhĩ nói, chắc hẳn là Trình Dương đã mua được thứ cô cần.
"Đứng lại!" Lệ Đình Xuyên ngăn cô lại.
Cô ấy bây giờ đang mặc cái gì, dám đi ra ngoài?
"Về phòng đi!" Lệ Đình Xuyên không nhịn được ra lệnh.