Lệ Đình Xuyên sững người, cảm nhận được hương thơm quen thuộc, sự ấm áp mềm mại cùng hơi thở cuồng nhiệt mê hoặc xộc vào mũi.
Tống Vân Nhĩ rất chủ động, rất nhiệt tình nhưng lại có chút không lưu loát hôn anh.
Anh đột nhiên trợn to mắt, dường như trong lúc nhất thời đều quên phản ứng.
"Như vậy, có phải càng chân thật hơn hay không?" Lúc Lệ Đình Xuyên phản ứng lại, Tổng Vân Nhĩ vội vàng thu lại môi mình, khẽ mỉm cười thẹn thùng, nhìn anh rất nghiêm túc.
Tràn ngập môi anh đều là mùi hương của cô.
Mùi hương khiến anh ngây ngất đến thấu xương, mùi hương đã khắc vào xương, thấm sâu vào xương tủy của anh, cả đời này anh cũng không bao giờ quên được.
Gương mặt kiều diễm của Tống Vân Nhĩ cứ như vậy nở rộ trong mắt anh, hơn nữa còn là ngày càng xinh đẹp mê người, so với 5 năm chỉ có hơn chứ không kém.
Lệ Đình Xuyên mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, sau đó bị động thành chủ động chiếm lẩy môi cô, bá đạo mà ngang ngược hôn, giống như tấn công thành trì, không cho Tống Vân Nhĩ có cơ hội phản kháng.
Tống Vân Nhĩ bị hôn gần như không thở nổi, cả người tê liệt mềm nhũn trong vòng tay anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm xinh đẹp như một đóa hồng đỏ đang nở rộ, rất mê người.
Lệ Đình Xuyên chỉ cảm thấy giờ phút này, mình giống như một thằng nhóc mới bắt đầu yêu, có một chút bất cần.
Khuôn mặt Tống Vân Nhĩ bống chốc trở nên đỏ hơn, giống như một con tôm luộc.
Khi cô gần như sắp muốn ngạt thở, rốt cuộc Lệ Đình Xuyên cũng buông cô ra, đôi mắt đen nhaý, sáng rực đưa tình nhìn chẵm chằm cô.
Tổng Vân Nhĩ có chút ngượng ngùng cúi đầu, nhưng lại bị anh ép nhìn lên, đối diện với anh.
"Tôi ...!tôi có thể đọc sách trong phòng làm việc được không?" Tống Vân Nhĩ đổi chủ đề.
"Lúc này đây, em lại nói chuyện này với tôi?" Lệ Đình Xuyên nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không vui, đôi mắt phóng ra hừng hừng dục hỏa.
Tống Vân Nhĩ có chút không thoải mái vặn vẹo eo, nhưng lại khiến Lệ Đình Xuyên hít sâu một hơi.
Sau đó, Tống Vân Nhĩ không dám cử động nữa.
Cô biết rất rõ người đàn ông đang nghĩ gì vào lúc này.
Nếu như cô dám động một chút, sau một phút, cô nhất định sẽ bị anh ăn sạch sẽ.
"Không phải anh còn nhiều việc phải làm sao? Anh..."
"Không phải nói tôi là bệnh nhân sao?" Lệ Đình Xuyên ngắt lời cô, "Bệnh nhân, không phải nên nghỉ ngơi sao?"
Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Ừm, vậy anh nằm lên giường nghỉ ngơi, tôi ...!không quấy rầy anh."
"Em làm loạn tôi thành như vậy còn muốn buông tay mặc kệ?"
"..." Tống Vân Nhĩ không biết nên nói cái gì, mím chặt môi không nói lời nào.
Lệ Đình Xuyên nặng nề nhìn thẳng cô, không nói gì, cũng không có hành động gì, cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt.
Dường như, chỉ cần nhìn cô như vậy là đủ.
Qua khoảng chừng 5 phút, đến nỗi Tống Vân Nhĩ cảm thấy hai người sắp thành đá.
Cuối cùng Lệ Đình Xuyên cũng buông cô ra, tức giận liếc cô một cái, "Đi lấy quần áo cho tôi."
"Anh không phải đều đã mặc..."
"Vậy em muốn tôi tiếp tục chuyện vừa làm phải không?" Lệ Đình Xuyên ngắt lời cô, vẻ mặt uy hiếp nói.
Tống Vân Nhĩ dứt khoát lắc đầu, "Em đi lấy quần áo cho anh.
Anh ...!mặc cái gì? Áo sơ mi? Hay là..."
"Áo ngủ!" Lệ Đình Xuyên trầm giọng, lại nhìn cô một chút rồi đi vào phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "ào ào".
Tống Vân Nhĩ nghe thấy tiếng nước, gương mặt lại đỏ lên vài phần.
Đương nhiên rất rõ ràng tại sao anh lại đi tắm.
Loại chuyện này, 5 năm trước, trước khi cô không bị anh ăn sạch sẽ, hầu như ngày nào cũng phải lặp lại hai ba
lần.
Thật ra cũng không phải cô không muốn cho anh, mà là anh ấy không nỡ.
Luôn nói cô còn nhỏ.
Quả thực, Tống Vân Nhĩ 18 tuổi rất nhỏ đối với Lệ Đình Xuyên 25 tuổi.
Lệ Đình Xuyên không nỡ để cô chịu khổ, tình nguyện chịu đựng cũng không động đến cô.
Tuy nói giữa hai người, những việc nên làm đều đã làm, nhưng anh chính tại một bước cuối cùng đạp phanh.
Tống Vân Nhĩ còn trêu ghẹo anh: Lệ Đình Xuyên, ngày nào anh cũng phanh gấp thế này, không sợ bánh xe bị mòn à? Hoặc xích phanh bị đứt!
Quả nhiên bị Lệ Đình Xuyên vỗ một cái vào mông, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn cô: Tiểu vô lương tâm, chờ đấy!
Chờ đến ngày đó, anh nhất định sẽ để cho em khóc xin tha.
Khi ngày đó đến, Tổng Vân Nhĩ đã thực sự khóc.
Mà anh lại rất kiên nhẫn dỗ dành cô, giống như đang dỗ dành con gái của chính mình.
Tống Vân Nhĩ cảm thấy cả đời này cô đều dựa vào người đàn ông Lệ Đình Xuyên này, thật sự là phúc phận tu luyện mấy đời của cô.
Mà, người đàn ông mà cô dựa vào Lệ Đình Xuyên, là người đàn ông không biết xấu hổ, hơn nữa còn dùng một chút tâm cơ nhỏ và một chút thủ đoạn.
Nhìn sâu vào phòng tắm đóng cửa, Tống Vân Nhĩ cười khổ.
Lệ Đình Xuyên, nếu như lúc trước không có chuyện gì xảy ra, em ...!không hề rời xa anh, thật tốt biết bao!
Con của chúng ta cũng đã 5 tuổi.
Thế nhưng không có nếu như, chuyện đó chính là đã xảy ra.
Em không thể mặc kệ anh, cũng không thể mặc kệ em trai mình.
Nhưng cuối cùng, em đã mất anh, cũng chẳng thể cho em trai sống cuộc sống mình đã hy vọng.
Nó vẫn còn ở trong tay người Tống gia, họ dùng nó để uy hiếp em.
Nhưng, Lệ Đình Xuyên, em cũng không hối hận.
Mở cửa tủ quần áo ra, nhìn một loạt quần áo nam nữ, đôi mắt Tống Vân Nhĩ trầm xuống mấy phần.
Hít sâu một hơi, dời tầm mắt khỏi quần áo phụ nữ, giả vờ như mình không nhìn thấy.
Lúc Lệ Đình Xuyên từ phòng tắm đi ra, trong phòng không thấy bóng dáng của Tống Vân Nhĩ.
Quần áo của anh được đặt trên giường.
Anh nhíu mày một cái, không lấy bộ ngủ mà Tống Vân Nhĩ đã chuẩn bị cho mình, thay vào đó là bộ ngủ trong tủ cùng màu với Tống Vân Nhĩ.
Lúc này mới hài lòng mặc vào, đôi mắt kia có chút nhếch lên, cả người nhìn càng như có thêm sức sống, tinh thần phần chấn, sang khoái.
Khi đi xuống tầng, Tống Vân Nhĩ đang ngồi trên ghế sofa với một cuốn sách trên tay và đang đọc nó một cách nghiềm túc.
Lệ Đình Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, theo thói quen đi lấy cà phê trên bàn, nhưng phát hiện không có cà phê.
Nhớ lại, cà phê trước đó đã bị cô ấy đồ đi.
Lúc này chỉ có cốc trà bưởi.
Lông mày hơi nhíu lại.
"Hôm nay anh đừng nghĩ tới uống cà phê!" Tống Vân Nhĩ nghiêm túc nói.
"Muốn quản tôi?"