Cửu Biệt Trùng Phùng


Tống Vân Nhĩ hiểu được biểu cảm trên gương mặt của Quý Chỉ Nghiên, cô ấy muốn Lệ Đình Xuyên đi cùng cô ấy chứ không phải cô đi cùng.
Đúng vậy, lúc này đương nhiên chỉ có Lệ Đình Xuyên mới là liều thuốc an thần hữu ích nhất đối với cô ấy.
Chỉ có Lệ Đình Xuyên mới có thể khiến cô ấy cảm thấy an toàn, nhưng còn cô là gì chứ?
Có lẽ cô không nên đi theo Lệ Đình Xuyên đến bệnh viện, điều này chỉ khiến Quý Chỉ Nghiên hiểu lầm.
Nhưng, dù sao cô cũng không thể không quan tâm đến Thạch Đậu.
Không biết tại sao, đứa nhỏ Thạch Đậu này bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm của cô, níu kéo trái tim cô.
Lệ Đình Xuyên nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ, ánh mắt sâu thằm khiến người ta không thể hiểu được.
Cuối cùng gật đầu nói: "Tôi đi cùng em.
"Vân Nhĩ, vậy làm phiền cậu rồi!" Quý Chỉ Nghiên nhìn Tống Vân Nhĩ vẻ mặt có lỗi cùng bất lực, "Cảm ơn cậu giúp tôi trông Thạch Đậu, tôi sẽ quay lại ngay."
"Không vội," Tống Vân Nhĩ nói, "Cậu cũng nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ trông Thạch Đậu, không có chuyện gì đâu.
Cậu đừng lo lắng."
"Cảm ơn cậu, Vân Nhí!" Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt thành tâm nói.
Tống Vân Nhĩ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhìn qua Lệ Đình Xuyên.
Cô biết rất rõ tầm mắt của Lệ Đình Xuyên luôn hướng về cô.

Nhưng vào lúc này, cô chỉ không muốn nhìn vào mắt anh, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.
Lệ Đình Xuyên thấy cô lảng tránh ánh mắt của mình, không vui nhíu mày rồi xoay người rời đi.
Quý Chỉ Nghiên đi theo rời đi, lúc xoay người, khóe môi gợi lên một tia giễu cợt nham hiểm, giống như một bóng ma, vô hồn và lạnh lẽo.
Tống Vân Nhĩ đứng bên giường bệnh, đau lòng nhìn Thạch Đậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, băng gạc quấn quanh đầu chảy ra vết máu.
Tống Vân Nhĩ cúi người xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thạch Đậu, thì thào tự nói: "Có phải rất đau không? Sao lại bất cẩn như vậy? Sau này phải cẩn thận một chút, biết chưa? Không có việc gì phải vội cả, không thể để cho bản thân bị thương."
Thạch Đậu dường như nghe thấy giọng nói của Tống Vân Nhĩ, mấp máy môi dưới.
Tống Vân Nhĩ nắm lấy bàn tay trái không châm kim truyền nước của cô bé, tiếp tục nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Tiểu Nhĩ Đóa sẽ giúp con thổi, được không?"
Đường Đậu vừa mở mắt liền thấy vẻ mặt Tống Vân Nhĩ vừa lo lắng vừa quan tâm.
"Tiểu Nhĩ Đóa, thật sự là cô sao?" Vẻ mặt kích động lại hưng phấn nhìn Tống Vân Nhĩ, "Con còn tưởng rằng mình nghe nhầm, tại sao cô lại ở đây?"
"Đừng nhúc nhích!" Tống Vân Nhĩ giữ cô bé lại, "Đầu bị thương, còn đang phải truyền nước, đừng nhúc nhích.
Nghe nói con bị thương nên đến thăm con."
Thạch Đậu nở một nụ cười vui vẻ, "Oa, cô quan tâm đến con nhiều như vậy!"
"Sau này không được bất cẩn như vậy!" Tống Vân Nhĩ nghiêm túc nhìn cô, nghiêm túc nói: "Dù có việc gấp đến đâu, cô cũng không được phép chạy.

Nhìn con kìa, từ trên cầu thang ngã xuống, đầu bị đập chảy máu nhiều như vậy, có phải rất đau hay không?"
"Thực ra..."
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lôi Lệ Như đi vào, "Thạch Đậu..."
Sau đó nhìn thấy Tống Vân Nhĩ, Lôi Lệ Như sững người, biểu tình trên mặt không giấu được sự ghê tởm, "Cô đến đây làm gì?"
"Cô, con..."
"Chỉ Nghiên đâu?" Lôi Lệ Như ngắt lời cô, mặt không biểu tình chất vấn: "Cô làm gì con gái tôi rồi?"
"Cô à, con không có!" Tống Vân Nhĩ muốn giải thích, nhưng Lôi Lệ Như không cho cô cơ hội giải thích.
"Tống Vân Nhĩ, cô đã chạy trốn theo đàn ông rồi, còn quay lại làm gì?" Lôi Lệ Như chán ghét nhìn cô, chế nhạo cô một cách điên cuồng, "Sao, thấy Đình Xuyên thành công hơn 5 năm trước, nhiều tiền hơn, liền nghĩ trở về bên cạnh cậu ta? Tống Vân Nhĩ, làm người cũng không thể vô liêm sỉ như vậy! Cô đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác lúc Đình Xuyên khó khăn nhất, bỏ rơi cậu ta, vậy thì đừng bao giờ nghĩ tới việc trở lại với cậu ta!"
Tống Vân Nhĩ rất luống cuống lại lúng túng đứng tại chỗ, vẻ mặt không biết làm sao nhìn Lôi Lệ Như.
Đúng vậy, trong mắt mọi người, cô đã chọn cách bỏ rơi Lệ Đình Xuyên khi anh khó khăn nhất và bỏ trốn cùng người đàn ông khác.
"Bà ngoại, cháu đau!" Thạch Đậu nhìn Lôi Lệ Như, nhẹ giọng nói.

Vẻ mặt Lôi Lệ Như cứng đờ, dường như nghĩ ra điều gì, chán ghét trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ, bước nhanh tới chỗ Thạch Đậu, "Chỗ nào đau, nói cho bà biết."
Bà ta đi qua gần như trực tiếp huých vào người Tống Vân Nhĩ.
Tổng Vân Nhĩ gầy gò, lại bị bà cố tình huých mạnh như vậy, suýt chút nữa té ngã.
"Cút ra ngoài!" Lôi Lệ Như chỉ vào cửa, lớn tiếng nói: "Nhà chúng tôi không hoan nghênh cô! Chỉ Nghiên sẽ ngốc nghếch bị cô lừa gạt, còn tôi sẽ không! Tôi nói cho cô biết, Tống Vân Nhĩ, nếu cô dám làm những chuyện tổn thương Chỉ Nghiên, tôi sẽ không tha cho cô.

Cô có biết Chỉ Nghiên nhà chúng tôi đã làm cho Lệ Đình Xuyên nhiều như thế nào trong 5 năm qua không? Cô có biết Thạch Đậu vì đâu mà sinh ra không? Đừng có cố phá hoại mối quan hệ của Chỉ Nghiên và Lệ Đình Xuyên! Muốn ngồi mát ăn bát vàng đúng không? Tôi nói cho cô biết, không đời nào! Bây giờ thì cút ra ngoài cho tôi?"
"Bà ngoại, bà đã đẩy..."
"Thạch Đậu, sau này tránh xa người phụ nữ này một chút! Cô ta không phải thứ tốt lành gì!" Lôi Lệ Như vội vàng ngắt lời Thạch Đậu.
Thạch Đậu bĩu môi nhìn Lôi Lệ Như với vẻ tức giận.
"Hừ!" Cô bé tức giận quay mặt sang chỗ khác.
Tống Vân Nhĩ biết mình không thể ở lại được nữa, cười nhẹ với Lôi Lệ Như, "Cô à, vậy con đi trước.

Cô hãy chăm sóc tốt cho Thạch Đậu."
Đi về phía cửa, hướng này vừa vặn lại đối diện với Thạch Đậu, ngọt ngào cười nói: "Thạch Đậu, con phải nghe lời bà nội, còn phải phối hợp với bác sĩ nha, phải uống thuốc mới nhanh khỏi bệnh.

Cô về trước đây, hẹn gặp con sau."
"Vậy lúc nào cô đến thăm con?" Thạch Đậu lo lắng hỏi.
Tống Vân Nhĩ có chút lúng túng không biết phải trả lời câu hỏi của cô bé như thế nào.

"Con hiểu rồi, cô đi về đi." Thạch Đậu hiểu chuyện nói, "Con sẽ nghe lời, sẽ uống thuốc thật ngoan, để cho cô y tá thay băng.

Con sẽ không khóc.

Cô đừng lo lắng cho con nha."
"Thạch Đậu thật là một cô bé ngoan!" Tổng Vân Nhĩ cười dịu dàng với Thạch Đậu, mở cửa rời đi.
"Thạch Đậu, con gặp người phụ nữ này từ khi nào vậy?" Lôi Lệ Như vội vàng chất vấn.
Thạch Đậu phớt lờ bà ta, tiếp tục hướng gáy mình về phía bà.
"Thạch Đậu!" Lôi Lệ Như tức giận gắt lên, "Ta nói cho ngươi biết, người phụ nữ này không có ý tốt, đến cướp chú
Lệ của mẹ con! Bà ngoại không phải đã nói với con nhiều lần rồi sao? Chú Lệ sẽ là ba của con, mẹ của con sẽ cưới chú Lệ! Con có muốn cô ta cướp mất chú Lệ của mình đi không? Như vậy, con sẽ không bao giờ có ba!"
"Không có thì không có! Con có chú Lệ là đủ rồi!" Thạch Đậu tức giận nói.
"Thạch Đậu, con đang nói cái gì vậy!" Lôi Lệ Như nghiễn răng nghiễn lợi, trừng mắt nhìn cô b.
Thạch Đậu quay đầu lại, oán hận trừng mắt nhìn bà, "Con nói, không có ba thì không có ba, dù sao con vốn đã không có ba! Còn nữa, con muốn nói cho chú Lệ biết, là bà đẩy con..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận