Cửu Biệt Trùng Phùng


"Có chút buồn chán, tôi muốn làm gì đó cho Lệ Đình Xuyên.

Nghĩ tới nghĩ lui, xem ra cũng chỉ có việc này có thể làm." Tống Vân Nhĩ nhìn dì Triệu với vẻ mặt bất lực.
Quả thực, cô ấy không có gì để làm trong biệt thự này.
Hôm nay đã đọc một cuốn sách hết một ngày, bây giờ không muốn đọc nó nữa
Tống Vân Nhĩ, nếu Lệ Đình Xuyên muốn giữ cô bên cạnh, vậy thì cứ ở lại đi.
Người đàn ông này, chính là một người ăn mềm không ăn cứng.
Ban đêm nếu như anh trở về, cứ nói chuyện nhẹ nhàng với anh một lần nữa, hy vọng sẽ thuyết phục được anh ấy.
Ngày mai là thứ hai, cô ấy phải đi làm!
Ngoài ra, ngày mai là sinh nhật của Lệ Đình Xuyên.
Cô ấy còn phải đi lấy món quà đó.
Lệ Đình Xuyên, hy vọng anh sẽ thích món quà em tặng cho anh.
Hiện tại em rất nghèo, không thể đủ khả năng mua một món quà đắt tiền như vậy cho anh, vì vậy em chỉ có thể làm hết sức mình.
"Chuyện này làm sao có thế?" Dì Triệu vẻ mặt khó xử nhìn Tổng Vân Nhĩ, "Lệ tiên sinh để tôi đến là để chăm sóc cho cô.

Nếu đề cho anh ấy biết, anh ấy sẽ không vui."
"Sẽ không đầu." Tống Vân Nhĩ nói một cách chắc chắn, "Tôi chỉ muốn làm một cái gì đó trong khả năng của mình cho anh ấy.

Dì Triệu, dì dạy tôi đi.

Chậc, tôi tương đối ngốc, chỉ biết nấu mì ăn liền.

"
Dì Triệu rất bất ngờ khi Tống Vân Nhĩ đề nghị nấu một bữa ăn cho Lệ Đình Xuyên.
Xét cho cùng, theo cách nhìn của bà, Tống Vân Nhĩ không phải là người như vậy.

Làm sao một người phụ nữ đã chọn bỏ rơi Lệ tiên sinh vào lúc Lệ tiên sinh khó khăn nhất lại có trái tim này?
Nếu nói Quý tiểu thư, bà tuyệt đối tin tưởng.
Dì Triệu cũng không biết chuyện của Tổng Vân Nhĩ và Lệ Đình Xuyên, đương nhiên là Quý Chỉ Nghiên trong lúc lơ đãng nói ra miệng.
Sau khi nói xong, vẻ mặt rất ảo não thỉnh cầu dì Triệu, tuyệt đối đừng để Lệ Đình Xuyên biết cô đã nhiều chuyện, nói Tống Vân Nhĩ không xứng đáng để anh như vậy.
Nếu không, anh ấy nhất định sẽ tức giận.
Dì Triệu đồng ý.
Nhưng hiện tại.......
Cách nhìn của dì Triệu đối với Tống Vân Nhĩ có chút thay đổi.
"Vậy thì tôi dạy cho cô từ đơn giản nhất." Dì Triệu cong lên một nụ cười nhạt, "Trước tiên, xào trứng cà chua, tiếp đến xào rau cải, sau đó là canh mướp nấu sườn, thế nào?"
Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Cám ơn dì Triệu."
Dì Triệu lại nhàn nhạt cười.
"Có thể đánh trứng không?"
"Có thể."
"Đầu tiên, chần cà chua qua nước sôi, gọt vỏ, sau đó cắt thành từng miếng.

Ồ, đúng, cắt phần cuống này đi."
Tống Vân Nhĩ làm theo.
Nhưng, hiển nhiên những miếng cắt rất xấu.
"Chiên trứng trước..."
Dì Triệu kiên nhẫn dạy Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ học rất nghiêm túc.
Lần thứ nhất, trứng bị cháy.
Lần thứ hai, cà chua quá sống.
Tận đến lần thứ năm, cuối cùng hình thức và hương vị cũng không tệ lắm.
Dì Triệu muốn rắc hành lá lên trên.
"Lệ Đình Xuyên không ăn hành lá." Tống Vân Nhĩ ngăn cản động tác của dì Triệu.
Dì Triệu hơi khựng lại, tựa hồ có chút bộ dáng không quá tin tưởng.
Bà ta đi theo Lệ tiên sinh cũng đã nhiều năm, tại sao lại không biết Lệ tiên sinh không ăn hành lá?
Trước kia mỗi lần bà rắc hành lá, cũng chưa bao giờ thấy Lệ tiên sinh không ăn.
"Anh ấy không những không ăn hành lá mà còn kén chọn rất nhiều thứ.

Phải, như món canh mướp nấu sườn này."
"Lệ tiên sinh cũng không ăn?" Dì Triệu sửng sốt.
Tống Vân Nhĩ mím môi cười, "Cũng không phải, anh ấy chỉ không ăn mướp thôi, nhưng có ăn canh sườn."
Dì Triệu có chút không thể tin những gì mình nghe được.
Lệ tiên sinh mà bà biết chưa bao giờ như thế này.
Thế nào cũng cảm thấy, người mà Tổng Vân Nhĩ nói tuyệt đối không phải Lệ tiên sinh.
Tống Vân Nhĩ mất hai tiếng đồng hổ, cuối cùng cũng học nấu được ba món này một cách tử tế, hương vị cũng khá ồn.
Sáu giờ rưỡi, Lệ Đình Xuyên vẫn chưa trở về.
Bản thân cô cũng không biết, hôm nay anh có trở về hay không.
"Lệ tiên sinh bình thường rất ít khi đến bên này.

Anh ấy ở khách sạn nhiều hơn." Dì Triệu nhìn Tống Vân Nhĩ, tốt bụng mà nói: "Có điều, Tống tiểu thư ở đây, tôi nghĩ Lệ tiên sinh hẳn là sẽ trở về.

Tôi đi theo Lệ tiền sinh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Lệ tiên sinh quan tâm đến một cô gái nhiều như vậy."

Tổng Vân Nhĩ có chút lúng túng cười cười.
Làm sao có thể?
Điều anh quan tâm bây giờ là Quý Chỉ Nghiên.
"Nơi này, Lệ tiên sinh cũng chưa từng cho phép ai ngủ lại qua đêm!"
"Dì Triệu, dì đang nói đùa sao.

Làm sao có thể chứ?" Tống Vân Nhĩ một mặt đắng chát nhìn bà, "Quý Chỉ Nghiên là bạn gái của anh ấy, làm sao có thể không qua đêm ở đây?"
"Quý tiểu thư không phải là bạn gái của Lệ tiên sinh!" Dì Triệu khẳng định chắc nịch, "Bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.

Cô là cô gái đầu tiên Lệ tiên sinh đưa về."
"Không thể nào!" Tống Vân Nhĩ vẫn không tin.
"Tống tiểu thư, tôi không cần thiết phải nói dối cô." Dì Triệu cười nhẹ nhàng nói, "Tôi đi theo Lệ tiên sinh cũng đã sáu bảy năm rồi, từ khi Lệ tiên sinh mua căn biệt thự này, tôi vẫn luôn phụ trách xử lý nơi này.

Lệ tiên sinh hiếm khi ở đây, nhưng nơi này được trang bị tất cả mọi thứ.

Lệ tiên sinh là một người rất tốt, xưa nay không bao giờ đối xử thô lỗ với chúng tôi.

Được đi theo anh ấy làm việc là một chuyện rất vui, mặc dù anh nói ít, biểu cảm cũng lạnh lùng.

Nhưng mỗi người chúng tôi đi theo anh ấy đều rất kính trọng anh và anh ấy cũng rất tôn trong chúng tôi."
Tổng Vân Nhĩ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Quý Chỉ Nghiên chưa từng ngủ lại đây, cũng không phải bạn gái của Lệ Đình Xuyên.
Như vậ).......
Quần áo phụ nữ trong tủ không phải của Quý Chỉ Nghiên sao?
Là ...!anh ấy mua cho cô sao?
Lệ Đình Xuyên, là như vậy sao?
Nhưng không phải Quý Chỉ Nghiên nói, cô ấy và Lệ Đình Xuyên có phát sinh quan hệ sao?
"Tống tiểu thư," Dì Triệu nhìn cô, tận tình nói "Tôi biết, tôi không nên nhiều lời với chuyện của Lệ tiên sinh, càng không nên nói với cô những điều này.

Nhưng, là một người ngoài cuộc, lại là một người quan tâm đến Lệ tiên sinh.
Tôi thật sự không muốn nhìn cô và Lệ tiên sinh, hai người, rõ ràng trong lòng đều có lẫn nhau, nhưng lại nhất định phải dày vò lẫn nhau.

"

Tống Vân Nhĩ trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn chân mình.
"Người già chúng tôi không hiểu rõ suy nghĩ của người trẻ tuổi mấy người.

Nhưng, dù có khác thế nào.

Có một điều luôn luôn không thay đổi, đó là tình yêu giữa hai người không thể chỉ dựa vào sự cố gắng từ một phía.

Phải có hai người cùng nhau cố gắng, nếu không nó không được gọi là tình yêu.

Tống tiểu thư, một người dù có cố gắng đến đâu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi nếu không nhận được hồi đáp từ người kia.

Không có một ai sẽ đứng yên chờ tại chỗ.

Đến một ngày nào đó khi quay đầu lại, chẳng còn nhìn thấy người đã một mực chờ mình tại chỗ, lúc đó hối hận cũng đã quá muộn rồi!"
Đạo lý này, Tống Vân Nhĩ làm sao lại không hiểu?
Chỉ là......
Có tiếng xe ô tô từ ngoài sân truyền vào.
Dì Triệu vỗ vỗ lên mu bàn tay Tống Vân Nhĩ, nói lời rất sâu sắc: "Tống tiểu thư, cùng Lệ tiên sinh nói chuyện, không có chuyện gì là không giải quyết được.

Tôi về trước đây, Lệ tiên sinh thực sự rất quan tâm đến cô."
Lúc Lệ Đình Xuyên bước vào, Tống Vân Nhĩ ngồi trên ghế, dáng vẻ trông rất căng thẳng.
Hai tay đan chéo nhau, đảo mắt nhìn về phía anh.
"Anh về rồi!" Tống Vân Nhĩ đứng dậy đi về phía anh, nhưng không nghĩ quá gấp, dưới chân bị vấp một cái.
Sau đó cả người ngã thẳng về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận