Cửu Biệt Trùng Phùng


Lệ Đình Xuyên đảo mắt nhìn về phía Quý Chỉ Nghiên, đôi mắt nặng nề, "Sao cô lại tới đây?”
Quý Chỉ Nghiên nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt dịu dàng như nước, đi đến bên cạnh Lệ Đình Xuyên: "Thạch Đậu nhớ anh, cứ quấn lấy em đòi tìm anh.

Em thật sự là không còn cách nào khác với nó, đến khách sạn, bấm chuông cửa không thấy anh đáp lại.

Em nghĩ, anh hẳn là bên biệt thự, cũng chỉ có thể mang theo Thạch Đậu tới đây.”
“Chú Lệ, con nhớ chú.

Chú có nhớ con không?” Thạch Đậu nhỏ giọng nói, mở hai tay nhào về phía Lệ Đình Xuyên.
Lệ Đình Xuyên đưa tay đón lấy Tiểu Thạch, ôm chặt cô vào lòng: "Không phải mới gặp hôm qua sao?”
“Đúng vậy!” Tiểu Thạch Đậu chớp chớp đôi mắt pha lê xinh đẹp rất đáng yêu: "Cho nên hôm nay mẹ càng nhớ chú hơn! Mẹ nói, mẹ mỗi ngày đều nghĩ đến chú!”
Sau đó đảo mắt nhìn về phía Quý Chỉ Nghiên, dùng ánh mắt hồn nhiên vô tội cùng ngữ khí hỏi: "Mẹ ơi, con nói đúng không?”
Sắc mặt Quý Chỉ Nghiên có một chút ngượng ngùng nhạt nhòa, "Thạch Đậu, không được nói bậy!”
Sau đó lại có chút lúng túng nhìn về phía Lệ Đình Xuyên, giải thích, "Đình Xuyên, anh đừng nghe Thạch Đậu nói bậy.

Cô bé đã bị chúng ta chiều hư rồi.”
“Con không nói bậy đâu! Tiểu Thạch Đậu hai tay ôm lên cổ Lệ Đình Xuyên, hai má ửng hồng áp lên mặt Lệ Đình Xuyên, nói: "Con nói đều là sự thật.


Dù sao ngày nào con cũng phải chú ý, không chỉ một lần, nhiều lần.

Mẹ, mẹ rõ ràng cũng có suy nghĩ tới, tại sao không thừa nhận?”
Vẻ xấu hổ trên mặt Quý Chỉ Nghiên càng sâu, trên má nổi lên một vệt đỏ ửng, cả người giống như một đóa hoa huệ đang nở rộ, thuần khiết nhưng không mất đi vẻ kiều diễm.
Tầm mắt của cô dừng lại trong đôi mắt của Lệ Đình Xuyên, sau đó vội vàng thu lại khi nhìn thấy một mảnh lạnh lẽo trong mắt Lệ Đình Xuyên.
Hơi có chút không được tự nhiên vén sợi tóc bên tai mình một chút, nhẹ giọng nói, "Đình Xuyên, anh đừng nghe Thạch Đậu.

Như hiện tại, em đã mãn nguyện rồi.”
“Ừm” Lệ Đình Xuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, nhìn về phía Thạch Đậu, "Thạch Đậu, ăn sáng chưa?”
Thạch Đậu lắc đầu, "Vẫn chưa, con hôm nay không dậy sớm.”
"Muốn ăn cái gì?” Lệ Đình Xuyên vẻ mặt cưng chiều hỏi.
Thạch Đậu hơi nghiêng đầu, ngước mắt nhìn về một hướng nào đó.
Căn phòng trên tầng hai, Tống Vân Nhĩ đứng trước cửa sổ kính từ trần đến sàn, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này trong sân.
Thật là một gia đình ba người ấm áp.
Cha nhân hậu, mẹ thương con gái hiếu thảo.
Mặc dù, cô luôn tự nhủ mình phải buông bỏ, chấp nhận, không tham lam và không bị hấp dẫn bởi những thứ không thuộc về mình nữa.
Tuy nhiên, nhìn cảnh tượng trước mắt này, tim tôi vẫn nhói đau.
Lệ Đình Xuyên ôm Tiểu Thạch Đậu, Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt dịu dàng, trong đôi mắt Lệ Đình Xuyên tràn đầy tình yêu thương.
Một gia đình ba người như vậy, làm cho người ta ghen tị lại khát khao cỡ nào.
Đã từng, cô cũng từng tưởng tượng như vậy.
Có một đứa con thuộc về cô và Lệ Đình Xuyên, dù là con trai hay con gái, đều cũng rất xinh đẹp.
Lệ Đình Xuyên nhất định sẽ là một người cha tốt, có lẽ cô không nhất thiết phải là một người mẹ tốt, nhưng anh chắc chắn là như vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả những điều này không liên quan gì đến cô.
Anh ấy thực sự là một người cha tốt và Quý Chỉ Nghiên cũng là một người mẹ tốt.
Mà cô, lại là kẻ dư thừa.
Tống Vân Nhĩ chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đối mặt với cảnh này.
Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Quý Chỉ Nghiên sẽ kết hôn với Lệ Đình Xuyên.
Cũng đúng, hai người bọn họ mới xứng đôi vừa lứ, một đôi trai tài gái sắc.
Còn cô chỉ là người qua đường trong cuộc đời anh, đến lúc này cô nên ra đi vĩnh viễn, không nên quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của họ một lần nữa.
Nhưng không biết vì cái gì, nhìn một nhà ba người ấm áp ngoài sân, đôi mắt của cô thế nào cũng không thể dời đi.
Vết sẹo ở bụng dưới co rút mạnh mẽ, đau đến nỗi cô có chút không thở nổi.
Cô nhìn Thạch Đậu nhỏ bé trong vòng tay Lệ Đình Xuyên với vẻ mong đợi và có chút ghen tị.
Nếu...

Tay phải ấn bụng mình, chóp mũi có chút chua xót.
Xin lỗi, xin lỗi!
Cô không biết phải nói gì khác ngoài việc xin lỗi.
Cô không thể giữ được lời hứa ban đầu với Lệ Đình Xuyên, cũng không thể bảo vệ tốt người mà cô phải bảo vệ.
Thậm chí đến bây giờ, cũng không biết cô ấy hay anh ấy ở nơi nào.
Xin lỗi, xin lỗi!
Nước mắt chảy xuống.
Tiểu Thạch Đậu đột nhiên nhìn về phía này.
Tống Vân Nhĩ phản xạ có điều kiện vội vàng trốn ở phía sau rèm cửa.
Giờ khắc này, cô rất sợ bị Tiểu Thạch Đậu nhìn thấy.
Trẻ con luôn có tâm tư nhạy cảm nhất, nếu để cho Tiểu Thạch Đậu lầm tưởng rằng cô sẽ cướp Đình Xuyên, cướp cha của nó, vậy thì cô còn mặt mũi nào để gặp lại đứa bé nữa.
Còn Quý Chỉ Nghiên.
Họ là bạn bè, nếu Quý Chỉ Nghiên là vợ của Lệ Đình Xuyên, lại tưởng lầm nàng có chuyện gì với Lệ Đình Xuyên, Quý Chỉ Nghiên hẳn là rất buồn.
Tống Vân Nhĩ trốn sau rèm cửa, không dám nhìn ra sân nữa, càng không dám để bản thân bị lộ trước mặt Quý Chỉ Nghiên và Tiểu Thạch Đậu.
Cô bé Thạch Đậu dường như rất nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên, giống như là một ngôi sao biết nói.
“Đình Xuyên, hẳn là anh cũng chưa ăn gì?” Vẻ mặt Quý Chỉ Nghiên dịu dàng nhìn Lệ Đình Xuyên, chậm rãi nói: "Bằng không, em sẽ nấu cho anh và Thạch Đậu một ít đồ ăn.

Chắc có nguyên liệu trong nhà bếp.

Cũng đã lâu anh không ăn những món em nấu.”
Nói xong, chuẩn bị đi về phía biệt thự.
“Chỉ Nghiên!” Lệ Đình Xuyên gọi cô lại, giọng nói trầm tĩnh.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Chỉ Nghiên dừng bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.

Lệ Đình Xuyên vẻ mặt hờ hững nhìn cô, "Trong bếp không có nguyên liệu nấu ăn, khoảng thời gian này tôi đều ở khách sạn, đã lâu không tới nơi này.

Ra ngoài ăn đi.”
Đôi mắt của Quý Chỉ Nghiên hơi dao động, tựa hồ có chút thất vọng.
“Chú Lệ, con muốn đi ăn pizza, được không? Muốn nó với nhiều hương vị trái cây.”, Tiểu Thạch Đậu vẻ mặt chờ mong đợi pha lẫn chút vui mừng.
“Không được!” Quý Chỉ Nghiên từ chối: "Sáng sớm, không được ăn những thứ này! Mẹ sẽ đưa con đi ăn sữa với trứng, có dinh dưỡng!”
“Không cần!” Tiểu Thạch Đậu tức giận phản bác: "Đừng nên ăn bữa sáng nhàm chán, khô khan như vậy.

Không ngon chút nào, cũng không có dinh dưỡng như mẹ nói! Con muốn ăn pizza trái cây, chú Lệ sẽ đưa con đi!”
"Quý Đậu Đậu!” Quý Chỉ Nghiên tức giận gọi tên cô.
Thạch Đậu chui vào lòng Lệ Đình Xuyên, "Chú Lệ, mẹ hung dữ với con! Ưm...!Mẹ luôn hung dữ với con, mẹ không thương con.

Con chắc chắn không phải là con ruột của mẹ, con chính là được nhặt về nuôi.”
Quý Chỉ Nghiên rất xấu hổ lại có chút tái nhợt nhìn Thạch Đậu, sau đó đảo mắt nhìn Lệ Đình Xuyên, trong mắt tràn đầy ủy khuất cùng bất lực.
“Đình Xuyên, sớm biết, năm đó em..."
“Thạch Đậu còn nhỏ, cô đừng quan trọng lời nói.” Lệ Đình Xuyên khuyên Quý Chỉ Nghiên.
Quý Chỉ Nghiên hai mắt đẫm lệ, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Vân Nhĩ ở tầng 2.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận