Cửu Biệt Trùng Phùng


"Tống Tiểu thư! Cô không thể đi!" Lão lục một bước tiến lại ngăn ở trước mặt cô, vẻ mặt lạnh lùng.
Tống Vân Nhĩ mím môi cười: "Tôi không có ý định rời đi, chỉ muốn vào xe lấy quần áo của mình.

Anh có thể đi theo.

Hơn nữa, tôi ăn mặc như thế này, sao có thể rời đi?"
Lão lục vội vàng đem tầm mắt của mình rời khỏi người cô.
Tổng Vân Nhĩ đi về phía Maybach đang đậu trong sân.
Lệ Đình Xuyên không khóa xe, cô có thể mở cửa dễ dàng.
Cái túi đựng áo vest cùng với điện thoại di động và chứng minh thư của cô vẫn nằm yên ở ghế sau.
Tống Vân Nhĩ cười thoải mái, cầm lấy túi xách.
Sau đó đưa tới trước mặt lão lục, "Kiềm tra đi, để không phải giải thích với Lệ tiên sinh."
"Xin lỗi Tống tiểu thư, nhiệm vụ của tôi." Lão lục có chút áy náy cầm lấy túi.
Tống Vân Nhĩ không nói, chỉ cười nhạt.
Lão lục kiểm tra túi xách, một chiếc áo vest nam, một chiếc quần jean nữ, điện thoại di động, và một ví tiền có một
it tien mat.
Khi Tống Vân Nhĩ vào lại nhà, dì Triệu đã chuẩn bị xong đồ ăn.
"Tống tiều thư, có thể ăn được rồi."
"Tôi mang đồ lên tầng trước rồi xuống ngay." Tống Vân Nhĩ nói, đi về phía cầu thang.
Lệ Đình Xuyên đang ăn sáng với Quý Chỉ Nghiên và Tiều Thạch Đậu thì điện thoại của anh reo.
Nhìn điện thoại của lão lục, Lệ Đình Xuyên cầm điện thoại và nói với Quý Chỉ Nghiên: "Tôi đi trả lời điện thoại."
Quý Chỉ Nghiên mỉm cười, "Vâng."
Thay vì nhìn điện thoại di động của mình, nhìn vẻ mặt dịu dàng tươi cười nhìn Tiểu Thạch Đậu, cầm lấy một tờ khăn giấy lau đi vết canh trên khóe miệng cho cô bé, "Ăn từ từ thôi.
Lệ Đình Xuyên đi tới một góc nghe điện thoại: "Nói."
Lão lục kể lại hành động của Tống Vân Nhĩ.
"Để cô ấy mặc quần áo trong tủ đi.

Không cần mua quần áo mới.

Ngoài ra, giữ lại điện thoại di động."
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Lông mày sắc bén nhíu chặt, đôi mắt âm sâu không lường được.
Trong phòng, Tống Vân Nhĩ lấy chứng minh thư từ ngực mình ra, tìm chỗ giấu.
Cô rất khẳng định, lão lục tuyệt đối sẽ gọi điện thoại cho Lệ Đình Xuyên, mà người đàn ông kia nếu biết trong tay cô cẩm chứng minh thư, tuyệt đối sẽ tịch thu.
Cho nên, chứng minh thư tuyệt đối không thể để hắn lấy đi, bằng không cho dù cô rời khỏi nơi này, cũng sẽ rất bất tiện.
Đây là biệt thự, là phòng của anh ấy, Tống Vân Nhĩ không biết phải giấu chứng minh thư ở đâu.
Càng không biết khi nào anh ấy sẽ trở lại.
Cuối cùng, ánh mắt của Tống Vân Nhĩ rơi vào hàng quần áo nữ trong tủ.
Hít một hơi thật sâu, cuối cùng đặt chứng minh thư trong túi của một trong những bộ quần áo.
Lúc mở cửa phòng, dì Triệu lại một lần nữa đứng ở ngoài cửa, vẫn dùng ánh mắt cung kính, kì thực là khinh thường nhìn cô.
"Dì Triệu, có chuyện gì?" Tổng Vân Nhĩ hỏi.
Dì Triệu nhìn cô ấy, không nhanh không chậm nói, "Tống tiểu thư, tiên sinh nói, Tống tiểu thư mặc quần áo tỏng tủ đi.

Còn nữa, Tống Tiểu thư cứ gọi tôi là lão Triệu được rồi!"
Tổng Vân Nhĩ bật cười khẽ khiến người ta khó hiểu: "Được, tôi biết rồi."
Lệ Đình Xuyên, anh cố ý dùng quần áo của Quý Chỉ Nghiên để đáp lại cô.
***
Tống Lập Tân bước ra khỏi thang máy của công ty luật, nghĩ một lát cổ phần của Tống Vân Nhĩ có thể chuyển sang tên mình.
Như vậy, ông là cổ đông lớn nhất của Tống thị.
Sau này, không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa.
Số cổ phần mà Tống Vân Tỉ nắm giữ đã bị bọn chúng lừa 5 năm trước.
Hiện tại, cổ phần của Tống Vân Nhĩ cũng đang sớm là của ông.
Nghĩ đến, khóe môi gợi lên một nụ cười thành công.
Vẫn là mẹ và Quân Lan có biện pháp, vừa ra tay đã giải quyết xong Tống Vân Nhĩ, để nó cam tâm tình nguyện ký giấy chuyển nhượng cổ phần.
Đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, điện thoại di động vang lên.
Điện thoại được gọi bởi thư ký của ông.
"Chuyện gì?" Tổng Lập Tân nhấc điện thoại lên, tay kia đẩy cửa đi vào.
Sau đó chỉ thấy hắn sắc mặt tái nhợt một tiếng "gầm", "Ngươi nói cái gì? Tập đoàn Lệ thị hủy hợp tác với chúng ta? Tại sao?"
"Tống tổng, đối phương không nói lý do." Thư ký nơm nớp lo sợ nói.
"Cái gì, không có lý do!" Tống Lập Tân tức giận nghiễn răng, "Cậu gọi điện thoại, hỏi rõ ràng cho tôi.

Lệ thị làm thế nào có thể vô duyên vô cớ hủy bỏ hợp tác! Tôi sẽ đến công ty ngay bây giờ!"
Đương nhiên, lúc này không còn tâm trạng gì nữa.
Việc hợp tác với Lệ thị khiến ông tốn quá nhiều công sức, đó là một dự án hợp tác lớn hàng nghìn tỷ đồng.
Dự án này đã được thảo luận trong gần một năm, và kế hoạch đã được thực hiện lần lượt.
Hợp đồng sắp được ký kết, Lệ Thị lại đột nhiên nói hủy hợp tác?
Tống Lập Tân làm sao có thể chấp nhận chuyện này?
Không để ý đến chuyện làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, vội vàng vàng xoay người rời đi.
Khi đến công ty, ông chỉ thấy thư ký ủ rũ.
"Thế nào rồi? Bên Lệ thị nói cái gì?" Tống Lập Tân vội vàng hỏi.
Thư ký lắc đầu, "Tống tổng, Lệ thị bên kia không có lý do gì, chỉ là một câu, hợp tác liền bị hủy bỏ."
"Liên hệ cho tôi với Lệ Đình Xuyên ngay lập tức!" Tống Lập Tân trầm giọng nói.
"Xin chào!"
Trình Dương trả lời cuộc gọi.
Thậm chí còn không chuyển cuộc gọi cho Lệ Đình Xuyên, Trình Dương ý nói rõ ràng là hủy bỏ hợp tác vô cớ, từ nay về sau Lệ thị sẽ không hợp tác với Tống thị nữa.
Điều này khiến Tống Lập Tân sững sờ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng Tống thị cũng là một công ty lớn ở thành phố Z, nhưng không thể so sánh được với Lệ thị.
Chỉ cần có thể dựa vào công ty lớn Lệ thị này, đó có thể nói là thanh vân thẳng tắp.
Nhưng bây giờ....
Tống Lập Tân nhíu mày, không đoán được người đàn ông Lệ Đình Xuyên nghĩ gì.
Lệ Đình Xuyên là người làm việc gì cũng nhanh và chính xác.
5 năm trước, Lệ thị xảy ra một chấn động lớn như vậy, anh suýt chút nữa đã bị kéo khỏi vị trí cao nhất của Lệ thị, vậy mà có thể san bằng mọi thứ trong thời gian ngắn như vậy, sau đó lại tiếp tục ngồi vững vàng ở vị trí đó.
Chỉ mất 5 năm, anh đã đưa Lệ thị lên một tầm cao mới.
Khi đó Lệ Đình Xuyên mới 26 tuổi.
Nhưng phương pháp của anh ta lại làm cho đám người trợn mắt há hốc mồm, tâm duyệt thành phục.
Bây giờ thân phận của anh càng vô song, ngay cả cha của anh, Lệ Bá Dân, cũng không để vào mắt.
Cho nên, lần này đột nhiên hủy bỏ hợp tác với ông, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó mà ông ta không biết sao?
Tổng Lập Tân đã liên lạc với Lệ Đình Xuyên nhiều lần, nhưng Lệ Đình Xuyên lại hoàn toàn không coi trọng anh, ngay cả khi đích thần ồng đến thăm, cũng bị Lệ Đình Xuyền từ chối.
"Lập Tần về rồi sao." Vừa về đến nhà, Chu Quân Lan tươi cười chào đón, cẩm áo khoác và túi xách của ông.
"Lập Tân, việc chuyển nhượng cổ phần đã hoàn tất chưa?" Lão thái thái hỏi.
Tống Lập Tân lắc đầu, "Còn chưa, đang bận giải quyết chuyện Lệ thị hủy hợp tác với công ty."
"Cái gì?!"
"Nhất định là hồn ma của con tiện nhân Tống Vân Nhĩ đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui