Bảo Đạt ngắt lời cô, trên khuôn mặt quyến rũ đó cuối cùng cũng có một biểu cảm khác.
Đây là tức giận!
Đúng!
Đúng là nó rồi!
Quý Chỉ Nghiên cười trong lòng, đây chính là kết quả cô muốn.
Cô chính là muốn những người bên cạnh Lệ Đình Xuyên, từng người từng người một đều ghét Tống Vân Nhĩ.
Bảo Đạt và Lệ Đình Xuyên là mối quan hệ vững vàng như sắt, không dễ lay chuyển.
Nên đối với người đã hại Lệ Đình Xuyên mất nửa cái mạng 5 năm trước kia, Bảo Đạt vẫn luôn ghi hận.
5 năm trước, đòn chí mạng đối với Lệ Đình Xuyên không phải là Lệ Trình Trí đoạt quyền mà là sự rời đi của Tống Vân Nhĩ.
Cho nên, lúc này Bảo Đạt khi biết Tống Vân Nhĩ là thủ phạm, làm sao anh còn có thể thích Tổng Vân Nhĩ và nề mặt cô ta chứ.
Tống Vân Nhĩ, tại sao cô lại quay về giành Đình Xuyên với tôi?
Tại sao cô không thể ra đi một cách dứt khoát và lặng lẽ?
Tôi đều đã nói rõ ràng vậy rồi, cô vì sao còn mặt dày mày dạn quay lại chứ?
"Có lẽ, 5 năm trước Vân Nhĩ có nỗi khổ tâm." Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt khó xử nói, như để thuyết phục Bảo Đạt cũng giống như đang thuyết phục mình.
Tuy nhiên, lời giải thích này nghe có vẻ nhạt nhòà và yếu ớt, quá ...!gượng gép.
"Mẹ kiếp!" Bảo Đạt thấp giọng chửi rủa, "Có nỗi khổ tâm hay không, tôi không biết.
Tôi chỉ biết, anh hai Lệ suýt chút nữa mất mạng!
Bên trong giọng điệu này tràn đầy phần nộ cùng trách cứ Tống Vân Nhĩ.
"Bất kề nói thế nào, trong lòng Lệ Đình Xuyên cũng có cô ấy.
Chúng ta là người ngoài cuộc, không nên tham gia vào mối quan hệ của họ thì hơn." Quý Chỉ Nghiên nói những lời tốt đẹp dành cho Tống Vân Nhĩ, "Vẫn là để hai người họ tự mình giải quyết vấn đề.
Tôi thấy Vân Nhĩ cũng không giống loại người ham hư vinh.
Mặc dù cô ấy đã rời bỏ Đình Xuyên lúc Đình Xuyên khó khăn nhất, nhưng hiện tại cô ấy đã trở về, chứng tỏ trong lòng cô ấy có
Đình Xuyên.
Chuyện tình cảm, người ngoài như chúng ta rất khó để tham gia.
Bảo Đạt không trả lời, chỉ tỏ một bộ dáng đăm chiêu.
"Tôi định đi thăm Vân Nhĩ, nhưng bây giờ xem ra..." Quý Chỉ Nghiên cười nhẹ nhàng, vui vẻ nói, "Nếu tôi qua đó, rõ ràng sẽ quấy rầy bọn họ.
Tôi không đi thì hơn, chờ đến tối đi thăm cô ấy sau."
"Cô cứ như vậy bỏ cuộc sao?" Bảo Đạt nhìn Quý Chỉ Nghiên đầy ẩn ý, nhàn nhạt nói: "Không cố gắng thêm một chút nữa? Dù sao phần thắng của cô vẫn rất lớn.
Suốt 5 năm qua, anh hai Lệ cũng chỉ có một người phụ nữ duy nhất bên cạnh là cô."
Quý Chỉ Nghiên nhún vai cười phản bác, "Tôi biết rõ thân phận của mình.
Chưa kể, thích một người cũng không phải nhất định cần đáp lại tình cảm tương tự.
Nhìn anh ấy vui vẻ hạnh phúc còn thỏa mãn hơn so với việc chiếm hữu anh ấy.
Tôi đi trước."
Nói xong, lại cười tao nhã rồi xoay người rời đi.
Có điều, vừa quay người lại, nụ cười tao nhã mê người trên khuôn mặt trong tức khắc liền biến mất.
Nó được thay thế bằng một khuôn mặt hung ác và quỷ dị, cũng như một cái nhìn tàn nhẫn giết người.
Bảo Đạt nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt khó dò, khóe môi gợi lên một tia cười khinh thường.
Vẫn đứng nghiêng tựa vào mép bàn như cũ, một tay đưa lên vuốt cằm mình, tay còn lại gõ nhẹ vào mặt bàn.
Nó tạo ra một tiết tấu rất nhịp nhàng cùng nụ cười trên mặt hắn hợp thành một mảnh quỷ dị.
Cũng giống như gương mặt âm nhu của hắn, làm cho người ta khó nắm bắt.
Khi Lệ Đình Xuyên mở cửa bước vào, Bảo Đạt vẫn mang theo nụ cười sâu xa, quỷ dị đó.
"Anh hai." Nhìn thấy Lệ Đình Xuyên, Bảo Đạt lập tức nở nụ cười nịnh nọt, kéo qua một cái ghế, "Ngồi đi.
Nói cho anh biết về tình hình của chi dâu."
Lệ Đình Xuyên nhìn anh thật sâu, ngồi xuống ghế, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, trầm giọng nói: "Nói đi!"
Giọng điệu của hắn luôn thể hiện vẻ uy nghiêm, giống như là đế vương thiên sinh, bất cứ lúc nào cũng nhìn ra vạn vật.
"Ngươi hẳn may mắn vì được đưa tới kịp thời, còn có chính là một vị..."
"Nói trọng điểm!" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng ngắt lời anh, lạnh lẽo trầm mặc.
"Trọng điểm chính là, thứ nhất, suy dinh dưỡng.
Thứ hai, nghỉ ngơi không đủ.
Thứ ba, bụng trống rỗng.
Thứ tư, phiền muộn.
Thứ năm, nộ khí công tầm!", Bảo Đạt nói trong một hơi.
Mỗi một vấn đề được nói ra, sắc mặt Lệ Đình Xuyên lại tối đi vài phần.
Cuối cùng là trực tiếp đen kịt, tỏa ra sự lạnh lẽo, âm u.
Mỗi một vấn đề này đều cho thấy rõ những năm gần đây, người phụ nữ Tống Vân Nhĩ này đã không có cuộc sống tốt đẹp.
Tổng Vân Nhĩ, cô rốt cuộc đã đi theo một người đàn ông như thế nào vậy!
"Rầm!"
Lệ Đình Xuyên một quyền đấm mạnh xuống bàn, cả người hung ác đến đáng sợ.
"Anh hai, cuối cùng cô ấy....."
"Ngươi chăm sóc sức khỏe cho cô ấy tốt một chút." Lệ Đình Xuyên từ trên ghế đứng lên, mặt không chút thay đổi nói.
"Ừm", Bảo Đạt trả lời.
"Không cần nói cho tôi, là ý của tôi." Lệ Đình Xuyên nói thêm, "Ngoài ra, đừng để cô ấy biết mối quan hệ của cậu và tôi."
Nói xong, không thèm liếc nhìn Bảo Đạt một chút, quay người rời đi.
Cho nên, những gì Quý Chỉ Nghiên nói là đúng, trong lòng anh hai Lệ cho tới giờ đều chưa từng buông bỏ người đó sao?
Cho dù lúc trước người đó đã hại hắn thành như thế, thiếu chút nữa mất mạng, hắn vẫn còn nghĩ tới người đó sao?
Mẹ kiếp!
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Còn cả những lời của người phụ nữ Quý Chỉ Nghiên kia nữa, cũng không thể tin hoàn toàn.
Tổng Vân Nhĩ cuộn người co ro, hồi lầu cũng không thả lỏng.
Mỗi một chữ Lệ Đình Xuyên nói ra đều cắt da cắt thịt, trừng phạt trái tim cô.
Nỗi đau đó khiến cô không thể thở được.
Anh ấy đã rời đi rồi, Tống Vân Nhĩ cũng không biết anh có đồng ý tiếp tục hợp tác với Tống thị hay không.
Nếu như, anh ấy không đồng ý, cô ...!còn cách nào khác?
Lệ Đình Xuyên, em phải làm gì đây? Em có thể làm gì?
Em không muốn để anh hận em, cũng không nghĩ sẽ xuất hiện trước mặt anh, thế nhưng em không thể làm khác!
Bọn họ buộc em không thế không đến tìm anh.
Lệ Đình Xuyên, anh có thể giúp em một chút không!
Em đã đánh mất anh, đánh mất con, đánh mất em trai mình.
Cuộc đời này, ba người thân thiết nhất với cô, ba người cô quan tâm nhất, đều bị cô đánh mất.
Cô muốn tìm lại từng người một.
Nhưng, điều này còn khó hơn lên trời.
Lúc Bảo Đạt vào phòng bệnh, chỉ thấy một thân hình nhỏ bé nằm co quắp trên giường, trông rất đau đớn.
Mơ hồ, còn có tiếng nức nở trầm thấp.
"Cô không thoải mái chỗ nào?" Bảo Đạt hỏi.
Nghe thấy tiếng động, Tổng Vân Nhĩ ngước mắt lên, nhìn thấy một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt quan tâm nhìn cô.
Cô lấy sức mỉm cười, chậm rãi nói: "Không sao cả, cảm ơn bác sĩ.
Khi nào tôi có thể xuất viện?"
"Xuất viện?" Bảo Đạt cười như không cười nhìn cô gẵn từng chữ, "Trong vòng một tuần đừng có nghĩ tới!"
Lệ Đình Xuyên bước ra khỏi cổng bệnh viện đi về phía xe, Trình Dương mở cửa sau cho anh, "Anh Lệ."
"Ừm," Lệ Đình Xuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, "Về công ty."
Trình Dương khởi động xe, "Tống tiểu thư ...!không sao chứ?"
"Gọi cho Tống Lập Tân, nói về việc hợp tác lại lần nữa."