Cửu Biệt Trùng Phùng


Bảo Đạt mặt không đổi sắc nhìn cô, nhếch lên một nụ cười thân thiện, "Còn muốn chuyển lời gì nữa không?"
Tổng Vân Nhĩ lắc đầu: "Không còn, cảm ơn.

Tôi sẽ không nhận lòng tốt của anh ta nữa, bạn trai tôi vẫn đang chờ tôi ở nhà.

Ngoài ra, cảm ơn bác sĩ Bảo đã có lòng.
Bảo Đạt cuối cùng không thể giữ được Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ tuyệt nhiên rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Vân Nhĩ, ánh mắt Bảo Đạt không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
Lệ Đình Xuyên nhận được cuộc gọi từ Bảo Đạt, đúng lúc đến thời gian ăn trưa.
Nếu đã đồng ý cùng ăn trưa với Quý Chỉ Nghiên, anh sẽ không hối hận cũng sẽ không đến muộn.
Lúc đẩy cửa vào phòng ăn, Quý Chỉ Nghiên đã ở bên trong, trên bàn gọi rất nhiều đồ ăn, cô cười dịu dàng nhìn Lệ Đình Xuyên.
"Có chuyện gì vậy?" Lệ Đình Xuyên nhận điện thoại của Bảo Đạt, giọng điệu lạnh lùng.
"Anh hai, ta đã cố gắng hết sức rồi.

Nhưng, thật xin lỗi, ta không thể giữ được người phụ của ngươi." Bên tai truyền đến giọng nói của Bảo Đạt bất lực mang theo vài phần áy náy.
"Ừ, biết rồi." Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói, mặt không chút thay đổi.
"Còn nữa, người phụ nữ của ngươi thật thông minh, đã biết ta quen ngươi, lại còn không chỉ là quan hệ bình thường.

Cô ấy nói ta chuyển lời cho ngươi."
"Nói!" Giọng Lệ Đình Xuyên có phần ra lệnh.

"Cô ấy nói..." Bảo Đạt hơi dừng lại, nói với giọng điệu rất nghiêm túc, "Tôi quan tâm đến việc nhận được bao nhiêu tiền hơn so với việc quan tâm cơ thể mình theo cách này!"
Trực tiếp nói với Lệ Đình Xuyên nguyên văn những lời của Tổng Vân Nhĩ.
Ánh mắt Lệ Đình Xuyên nhanh chóng chìm xuống vài phần, ảm đạm.
Tổng Vân Nhĩ rất thông minh, anh đương nhiên biết.
Anh cũng biết mối quan hệ của mình với Bảo Đạt không thể giấu được cô trong một thời gian dài.
Chỉ không ngờ rằng, nhanh như vậy đã bị cô nhìn ra, còn đề Bảo Đạt chuyển đến một câu như vậy.
"Biết rồi." Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói, giọng điệu không phát hiện được có thay đổi gì, sau đó liền dập máy.
"Đình Xuyên, có chuyện gì sao?" Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt quan tâm hỏi, "Có phải công ty có việc gấp không? Hay là..."
"Không có gì đâu." Lệ Đình Xuyên nhẹ giọng nói, "Chỉ là một người không quan trọng mà thôi.

Em đến lâu chưa?"
Quý Chỉ Nghiên mím môi cười, "Cũng không lâu, mới được một lúc thôi.

Biết anh luôn bận rộn công việc không có thời gian ăn.

Em sẽ coi lời nói của Thạch Đậu như một đặc quyền.

Bữa trưa hôm nay, anh nhất định phải ăn thật ngon miệng.

Người là sắt, cơm là thép.

Dù có nhiều việc hơn nữa cũng không thể đối xử tệ bạc thân thể của minh."
Vừa nói xong đã gắp rất nhiều món ăn lên đĩa trước mặt Lệ Đình Xuyên, vẫn cười dịu dàng, "Anh ăn nhiều một chút."
Sau đó lại dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói thêm, "Đây là đũa sạch dùng gắp thức ăn, không phải đũa em đã dùng qua."
Lệ Đình Xuyên không thích dùng chung đồ với người khác, đặc biệt là đũa, nếu ăn chung bàn với anh ấy nhất định phải dùng đũa dành riêng để gắp thức ăn.
Quý Chỉ Nghiên nhớ rất rõ điều này.
Vì vậy, từ trước đến giờ cô không bao giờ sử dụng đũa mà mình đã dùng để gắp đồ ăn cho anh ấy.
Cô không biết khi Lệ Đình Xuyên và Tổng Vần Nhĩ ở chung có phải cũng vậy hay không.
Nhưng 5 năm qua, đây đã là một thói quen không thể sai được của cô.
Lệ Đình Xuyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua các món ăn trên đĩa, không có ý động đũa, chậm rãi nói: "Để tôi tự mình gắp, em cứ ăn đi."
Nụ cười trên mặt Quý Chỉ Nghiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố như cũ, "Đình Xuyên, sắp đến sinh nhật của anh rồi.

Thạch Đậu nói muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, muốn em hỏi anh xem có yêu cầu gì đặc biệt, hay có muốn mời ai đến hay không?"
Đôi mắt Lệ Đình Xuyên hơi trầm xuống, tay cầm đũa giật mình dừng một lúc, dường như đang nghĩ đến điều gì.
Lập tức thu một màn thâm trầm kia, hững hờ nói: "Không cần đâu, chỉ là sinh nhật mà thôi, không có gì đặc biệt.
Thay tôi cảm ơn Thạch Đậu đã có lòng."
"Nó cũng sẽ không nghe theo nếu em nói như vậy." Quý Chỉ Nghiên tỏ vẻ bất lực.


"Tối hôm qua còn hỏi em nên tặng quà gì cho anh, nó nói nhất định phải tặng cho anh một món quà thật đặc biệt.

Anh hãy cho nó một cơ hội, đừng quét sạch sự phấn khởi của một đứa trẻ như thế."
Lệ Đình Xuyên còn muốn nói gì nữa, Quý Chỉ Nghiên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, chắp tay lại, "Đình Xuyên, coi như em cầu xin anh.

Bằng không, chắc chắn nó sẽ làm loạn lên với em.

Anh biết mà, cô nhóc Thạch Đậu này thích anh nhất, chuyện của anh nó đều đặc biệt đề ý."
"Ừm," Nhìn vẻ mặt mong đợi cùng bộ dáng thỉnh cầu của Quý Chỉ Nghiên, Lệ Đình Xuyên không đành lòng lại nói lời từ chối.
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp của Thạch Đậu, trái tim anh dường như mềm nhũn.
Rõ ràng Thạch Đậu không có bất kỳ quan hệ gì với anh, nhưng anh lại thích Thạch Đậu một cách khó giải thích.
Có lẽ chính vì Thạch Đậu có một đôi mắt phần nào hao hao giống với người phụ nữ Tống Vân Nhĩ kia, cho nên anh đặc biệt cưng chiều Thạch Đậu.
Tổng Vân Nhĩ!
Nghĩ đến cái tên này, Lệ Đình Xuyên lại cảm thấy lửa giận bùng lên.
Cô ta đã sốt đến mức vậy còn khăng khăng muốn xuất viện.
Thay vì quan tâm đến cơ thể mình theo cách này, cô quan tâm sẽ nhận được bao nhiều tiền hơn!
Tống Vân Nhĩ, cô bần tiện đến vậy!
Trên người Lệ Đình Xuyên toát ra vẻ lạnh lẽo, khiến Quý Chỉ Nghiên cảm thấy có chút lúng túng, xấu hồ.
Kể từ khi người phụ nữ Tống Vân Nhĩ xuất hiện, Lệ Đình Xuyên vẫn luôn tự vây mình trong luồng khí lạnh, không cho bất cứ ai đến gần mình.
Mà sự xa cách đối với cô cũng càng ngày càng rõ ràng.
Tống Vân Nhĩ, cô thật đáng ghét!
Trong lòng Quý Chỉ Nghiên tràn ngập hận ý!
Tổng Vân Nhĩ khăng khăng muốn xuất viện, Bảo Đạt cũng bó tay hết cách liền kê cho cô một đơn thuốc.
Ngoại trừ thuốc hạ sốt, những thứ tương tự như thực phẩm chức năng, Tống Vân Nhĩ đều không lấy.
Cô ấy không cần nó.

Khi nhận được cuộc gọi từ Tống Lập Tân, Tống Vân Nhĩ đang đi tới nghĩa trang, trời đã bắt đầu tối.
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tống Vân Nhĩ lạnh lùng trả lời: "Có chuyện gì?"
"Vân Nhĩ, cám ơn con!" Tổng Lập Tân nói với cô bằng một giọng điệu lịch sự hiểm thấy, "Lệ Đình Xuyên đã đồng ý hợp tác lại cùng Tống thị.

Vân Nhĩ, ta nên cảm ơn con.

Con đang ở đâu? Ta cho người đến đón, khoảng thời gian này hãy về nhà ở."
Lệ Đình Xuyên đồng ý hợp tác lại với Tống thị?
Tống Vân Nhĩ rất ngạc nhiên khi biết tin này.
Không ngờ Lệ Đình Xuyên lại đồng ý nhanh như vậy.
"Không cần!" Tống Vân Nhĩ lạnh lùng nói, "Lệ Đình Xuyên đã đồng ý hợp tác, việc các người bảo tôi làm, tôi đã làm được.

Tống Lập Tân, vậy chuyện ông hứa với tôi khi nào mới làm? Tôi muốn gặp Vân Tỉ!"
"Xem kìa, ta cũng không nói không cho hai người gặp nhau." Tống Lập Tân nhẫn nại, "Dù nói thế nào, con cũng là con gái của ta.

Nếu đã..."
"Tôi không phải con gái của ông!" Tống Vân Nhĩ ngắt lời ông, "Tống Lập Tân, tôi nói lại lần nữa, tôi không cần thứ gì, chỉ cần em trai của tôi! Ngày mai tôi sẽ đến Tống gia đón nó!"
Nói xong không cho Tổng Lập Tân bất kỳ cơ hội nào nói nữa, lập tức dập máy.
Sau đó tiếp tục đi về phía nghĩa trang.
Nặng nề khụy gối trước một ngôi mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận