Cửu Biệt Trùng Phùng


"Bác gái, con là Vân Nhĩ.

Con đến thăm bác đây." Tống Vân Nhĩ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, vẻ mặt đau buồn nói.
Trong ảnh, dáng vẻ của người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nở nụ cười đằm thắm lại dịu dàng.
Người phụ nữ rất đẹp, đôi mắt ấy đang lặng lẽ nhìn về phía trước.
Trời tối dần, trong nghĩa trang cảm giác gió ẩm từng trận.
Nhưng Tống Vân Nhĩ lại thằng người quỳ, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Cô nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, sau đó rất nghiêm túc, lấy tay nhẹ nhàng lau sạch bức ảnh một cách cẩn thận.
"Bác gái, con xin lỗi, Lệ Đình Xuyên và con bây giờ .." Giọng Tống Vân Nhĩ có chút nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt, chóp mũi có chút chua xót.

"Mỗi quan hệ của bọn con bây giờ không tốt lắm.

Nhưng, con không hối hận với quyết định ban đầu.

Bác à, nếu để cho con chọn lại lần nữa, con vẫn sẽ lựa chọn như cũ.

Bác gái, bác sẽ không trách con, sẽ ủng hộ con.
Cô nở một nụ cười đắng chát lại vô cùng kiên cường hướng về phía tấm ảnh, tiếp tục lẩm bẩm một mình chậm rãi:
"Bác gái, bây giờ con rất tốt.


Lúc trước, bác đã giao phó cho con chuyện gì, con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Bác gái, chúng ta đều như vậy, chỉ cần Lệ Đình Xuyên tốt, ta đều sẽ hài lòng.

Không sao cả, anh ấy hận con cũng không sao, bác không ghét con là được.

Con biết, bác nhất định sẽ đứng về phía con.

Bác ở trên trời nhìn con, có bác đi cùng con, con sẽ có động lực."
"Bác gái, nói cho bác biết một tin tức tốt." Tống Vân Nhĩ khẽ nhếch môi cười, "Bác làm bà nội rồi.

Ừm, chính là con đã sinh cho Lệ Đình Xuyên một đứa bé..."
Giọng nói của cô lại một lần nữa nghẹn lại, tựa như cổ họng bị người ta bóp chặt, đau đến không thở nổi.
Sau đó nước mắt trượt dài trên má, đưa tay ôm mặt, đau đớn khóc, "Nhưng mà, con lại để lạc mất nó, con thậm chí còn không có cơ hội liếc nó một cái, nó đã bị ôm đi rồi.

Con cũng không biết đứa bé là con trai hay con gái.

Bác gái, bác ở trên trời nhìn xuống, có biết nó là con trai hay con gái không? Bác có biết hiện tại nó đang ở đâu không? Hiện tại nó có khỏe không? Nếu bác biết, hãy về báo mộng cho con được không?"
"Con nhớ nó, con thật sự rất muốn gặp nó!" Tiếng khóc của Tống Vân Nhĩ chán nản, rất đau đớn, còn tràn đầy tự trách.

"Chỉ cần con vừa nghĩ đến đứa bé, lại liền rất đau lòng.

Bác gái, khi đó bác nói, hy vọng con và Lệ Đình Xuyên sẽ không đi theo con đường cũ của mình, mong bọn con có thể sống hạnh phúc bên nhau cả đời.

Nhưng mà, con đã thất hứa.

Bác à, hiện tại anh ấy hận con."
Gió thổi qua, cây bách trước mộ phát ra âm thanh "xào xạc", trời đã tối đen, hoàn toàn không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Tổng Vân Nhĩ lại hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, cũng không nhận ra trời đã tối đen.
Cô cứ như vậy quỳ chân trước mộ, tiếp tục đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, "Bác à, năm đó có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tai nạn xe của bác có phải do có ngưởi cố ý tạo ra? Bác gái, hồi đó con đã rất xấu hổ khi bác bảo con gọi bác một tiếng 'Mẹ'!"
Gương mặt của Tống Vân Nhĩ đã ướt đẫm, trong đêm tối, cô đã không thể nhìn rõ bức ảnh, nhưng cô có thể cảm nhận được khuôn mặt tươi cười của Dương Trang đang nhìn cô một cách ân cần.
Cô không biết mình đã ngồi quỳ gối trước mộ của Dương Trang bao lâu rồi, cô quá đau đớn và suy sụp.
Những lời trong lòng cô không thể nói với ai, chỉ có thể nói với Dương Trang.
Một lúc lâu sau, chân cô đã tê cứng, dường như cô nhìn thấy Dương Trang nói với cô: Vân Nhĩ, ta giao Đình Xuyên cho con.


Từ nay, con phải cùng nó sống tốt, ngàn vạn lần đừng đi theo con đường khi xưa ta đã đi.
Vân Nhĩ, nếu con nguyện ý gọi ta một tiếng "Mẹ" thì sớm một chút đã được nghe con gọi ta như vậy.
Vân Nhĩ, dáng vẻ Đình Xuyên luôn lạnh lùng, còn đặc biệt cao ngạo.

Nhưng kỳ thật nó là người mềm mỏng và có trách nhiệm hơn bất cứ ai.
Vân Nhĩ, một khi Đình Xuyên xác định một người, đó chính là chuyện cả đời.

Nó sẽ đối xử tốt với con, chiều chuộng con đến hết cuộc đời.
Thế nhưng bác à, con đã khiến anh ấy tổn thương sâu sắc.
Bây giờ, anh ấy hận con.
"Bác gái, lần sau con lại đến thăm bác." Tống Vân Nhĩ đứng dậy, bởi vì ngồi quỳ gối quá lâu, lúc đứng lên cô loạng choạng suýt ngã.
Chạm tay vào sương mai trên tấm ảnh, Tống Vân Nhĩ nở nụ cười cứng rắn, "Bác à, đừng lo lắng.

Con sẽ không sao, con nhất định sẽ tìm thấy đứa bé.

Chờ con tìm được, con sẽ dẫn nó tới thăm người.

Lệ Đình Xuyên, con sẽ đối xử tốt với anh ấy theo cách riêng của mình.

Con sẽ không để kẻ đó có bất kỳ cơ hội nào làm tổn thương anh ấy.
Bác gái, bác ở trên trời hãy dõi theo con và phù hộ cho con."
Nói xong, hướng về phía bức ảnh cúi đầu thật sâu, sau đó rời đi.
Khi Tổng Vân Nhĩ đến biệt thự Tống gia, cả gia đình bốn người đang ăn sáng.
"Vân Nhĩ đến rồi, nhanh lên, vào đi!" Chu Quân Lan vẻ mặt thân thiện nở nụ cười hiếm thấy, "Ân sáng chưa? Đề ta kêu người lấy bát đũa cho ngươi, Lâm..."
"Không cần!" Tống Vân Nhĩ ngắt lời bà ta, mặt lạnh lùng không chút thay đổi nói: "Tôi đến đón Vân Tỉ!"

"Nhìn ngươi kìa," Chu Quân Lan vẫn mỉm cười, "Vân Tỉ nói thế nào cũng còn họ Tống, ngươi là con gái của Lập Tân, chúng ta..."
"Tôi nói, tôi đến đón Vân Tỉ!" Tống Vân Nhĩ lại ngắt lời bà ta, trầm giọng nói: "Tôi không muốn nói nhảm với mấy người! Tôi! Chỉ! Cần! Vân! Tỉ!"
Chu Quân Lan nhíu mày, thấy cô dáng như muối bỏ bể.
"Bốp!" Lão thái thái đập mạnh đũa xuống bàn, "Mày là đang thái độ gì! Có kiểu nói chuyện với người lớn hơn mình như thế sao? Tao nói cho mày biết, muốn ai đó, không có!"
"Tống Lập Tân!" Tống Vân Nhĩ hung hăng nhìn chằm chằm Tống Lập Tân, "Vân Tỉ đâu?"
"Tiểu..."
"Mẹ, mẹ!" Chu Quân Lan vội vàng đi tới bên cạnh Lão thái thái, không ngừng nháy mắt với bà, nhẹ giọng an ủi,
"Mẹ quên con đã nói gi sao?
Lão thái thái bất đắc dĩ nuốt xuống khẩu khí kia, nhưng vẫn phẫn nộ bất bình trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Tường không nói gì, tự mình ngồi ăn bữa sáng, chỉ liếc nhìn Tống Vân Nhĩ với ánh mắt khinh thường và khiêu khích, rồi "hừ" lạnh một tiếng.
Tống Vân Nhĩ, ngươi đắc ý cái gì chứ!
Ngươi cũng chỉ là dính chút hào quang của Lệ Đình Xuyên thôi!
Không có Lệ Đình Xuyên, ngươi còn không bằng cái ***, bọn ta còn cần cho ngươi thể diện tốt sao?
Tổng Lập Tân đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Tổng Vân Nhĩ.
"Tống Lập Tân, Vân Tỉ ở đâu?" Tống Vân Nhĩ một lần nữa lớn tiếng hỏi.
"Ngươi theo ta đến phòng làm việc!" Tống Lập Tân kiềm chế cơn tức giận, giọng điệu bình tĩnh hết mức có thể, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.
Tống Vân Nhĩ đi theo vào phòng làm việc.
"Tôi đã nói, tôi đối Tổng gia các người không có chút hứng thú gì, tôi chỉ cần Vân Tỉ! Tổng Lập Tânn..."
"Vân Nhĩ, ta không thể giao Tống Vân Tỉ cho người ngay bây giờ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận