Vừa nghe thấy âm thanh, Tổng Vân Nhĩ nhanh chóng nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Lệ Đình Xuyên, tay phải vuốt cằm như đang gãi ngứa, che đi dấu vết Lệ Đình Xuyên nhéo cằm cô.
Ánh mắt Lệ Đình Xuyên chìm xuống vài phần, lạnh lẽo đến doạ người.
Đảo mắt liếc người đang đi tới, lộ ra vẻ khinh bỉ dò xét.
Người đàn ông, dáng người yểu điệu, đặc biệt là đôi mắt kia, đuôi mắt có chút xếch lên, mang theo vài phần vẻ đẹp của phụ nữ.
Với đôi môi đỏ và hàm răng trắng, anh ta trái ngược hoàn toàn với Lệ Đình Xuyên.
Yều điệu và mạnh mẽ.
Người đàn ông này, Tống Vân Nhĩ đương nhiên biết, là anh trai cùng cha khác mẹ của Lệ Đình Xuyên - Lệ Trình Trí.
Một lòng muốn đoạt lấy công ty từ tay Lệ Đình Xuyên, cướp đi tất cả mọi thứ của Lệ Đình Xuyên, muốn biến Lệ Đình Xuyên trở thành tên ngoài giá thú không còn gì.
Nhắc tới cũng thật nực cười.
Về phương diện này, Tổng Vân Nhĩ và Lệ Đình Xuyên thực sự có thân thế giống nhau.
Rõ ràng xuất thân đàng hoàng, lại hết lần này tới lần khác bị bọn ngoài giá thú đè đầu cưỡi cổ.
Lệ Trình Trí hơn Lệ Đình Xuyên hai tuổi, Tống Vân Tường hơn Tống Vân Nhĩ một tuổi.
Mẹ của hai người họ đều là chính thê có cưới hỏi đàng hoàng, còn Tống Lập Tân và Lệ Bá Dân thì đều đã sớm phản bội cuộc hôn nhân của mình, phản bội vợ con bọn hắn.
"Không giới thiệu một chút?" Lệ Trình Trí nhìn Tống Vân Nhĩ nhếch mép cười âm hiểm, kỳ quái nói với Lệ Đình Xuyên.
Lệ Đình Xuyên không thèm liếc hắn một cái, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của hẳn.
"Xin chào, tôi là Lệ Trình Trí, là ..." Lệ Trình Trí nhìn Tống Vân Nhĩ cười nhưng lại đưa mắt về phía Lệ Đình Xuyên, ẩn ý nói: "Anh trai của Đình Xuyên."
"Đừng ngông cuồng tự định!" Lệ Đình Xuyên một mặt khinh thường, "Chờ ông già nhận ngươi rồi nói!"
Lệ Trình Trí khẽ cười, "Không phải ông ấy đã nhận ta rồi sao? Bằng không tại sao lại cho ta họ Lệ?"
Tống Vân Nhĩ cười nhạt nhìn hắn, một câu hai nghĩa, "Xin lỗi, chúng ta không quen."
Cô nhìn thấy Chương Thành Hiệu đúng lúc đi về phía này, cong lên một nụ cười dịu dàng ngọt ngào, đi về phía
Chương Thành Hiệu, sau đó rất thân mật khoác tay của hắn, "Sao lại qua đây tìm em? Em không sao, đi thôi."
Chương Thành Hiệu để ý cử chỉ của cô, dừng một chút rồi nở nụ cười ôn nhu như gió xuân, "Vậy đi thôi."
Tống Vân Nhĩ không nhìn Lệ Đình Xuyên một cái, nắm lấy cánh tay Chương Thành Hiệu, đi vượt qua bên cạnh Lệ Đình Xuyên, rời thẳng đi.
Khuôn mặt đầy ngọt ngào và thỏả mãn không thể xóa nhòa, một người phụ nữ nhỏ bé đang đắm chìm trong ấm mật của tình yêu.
Nụ cười đó rất chướng mắt, ghim vào mắt Lệ Đình Xuyên và cũng xuyên vào tim anh.
Nụ cười và sự dịu dàng như vậy đã từng chỉ thuộc về một mình anh.
Nhưng bây giờ, cô ấy và anh không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, cô ấy đem tất cả mặt mày nở rộ cùng người đàn ông khác.
Tống Vân Nhĩ, cô đợi đấy!
Tôi không dễ chịu, cô cũng đừng nghĩ tới điều đó!
Cô nợ tôi thì phải dùng cả đời này để trả nợ!
Chúng ta hãy cứ dầy dưa cả đời vậy đi!
"Xem ra là Tương vương hữu ý, Thần nữ vô tình!" Lệ Trình Trí nhìn bóng lưng xa dần của Tống Vân Nhĩ, vẻ mặt hả hê chế nhạo Lệ Đình Xuyên.
Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nhìn hắn, mặt không chút cảm xúc, "Ta dù có thế nào, cùng sẽ vĩnh viễn dìm ngươi xuống!"
"Nói cũng đừng nói sớm như vậy!" Lệ Trình Trí vẻ mặt âm mị nhìn anh, "Không chừng lúc ba tỉnh lại.
Nếu ông ấy đem cổ phần trong tay cho ta, ngươi còn có thể yên vị sao?"
"Khi nào ông ấy tỉnh lại thì nói chuyện!" Lệ Đình Xuyên khinh thường hừ lạnh, xoay người rời đi, không nói dư một chữ với hẳn.
Lệ Trình Trí gắt gao nhìn bóng lưng Lệ Đình Xuyên, nhếch môi cười một tiếng quỷ dị, "Lệ Đình Xuyên, xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu!"
Khi Tống Vân Nhĩ cảm thấy mình đã hoàn toàn cách xa tầm mắt của Lệ Đình Xuyên, cô nhanh chóng buông cánh tay của Chương Thành Hiệu ra.
"Tôi xin lỗi!" Một mặt day dứt lại ngượng ngùng nói, không tự nhiên vén tóc qua sau tai.
Chương Thành Hiệu cười nhẹ nhìn cô, vẻ mặt bác bỏ nói: "Có thể trở thành người cô tin tưởng, là vinh hạnh của tôi."
Tống Vân Nhĩ có chút lúng túng lùi về phía sau hai bước, không biết nên nói gì.
Trong tình huống cấp bách vừa rồi, cô không có lựa chọn nào khác.
Chỉ có như vậy mới là cách tốt nhất để thoát thân tại thời điểm đó.
Lệ Đình Xuyên, chỉ cần là chuyện bất lợi cho anh, em đều không thể đánh cược.
"Tôi xin lỗi." Ngoài ba chữ này, Tống Vân Nhĩ không biết nói gì khác.
"Không cần mất tự nhiên như vậy." Chương Thành Hiệu vẫn nở nụ cười ôn nhu nhã nhặn, "Giúp người khác làm niềm vui, cũng cho thấy mình rất có giá trị."
Tổng Vân Nhĩ nở một nụ cười khó xử.
"Sao nào? Cô vẫn tiếp tục ăn chứ?" Chương Thành Hiệu hỏi.
Tống Vân Nhĩ lắc đầu, "Không đâu, tôi ăn no rồi.
Hôm nay bữa này tôi mời, xem như..."
"Mời phụ nữ ăn cơm lại để cho phụ nữ trả tiền, thật đúng là bất lịch sự." Chương Thành Hiệu ngắt lời cô, ôn nhu nói: "Cho nên, đừng khiến tôi trở thành kẻ cặn bã như vậy, tôi muốn làm một quý ông."
Tống Vân Nhĩ không biết phải nói gì, anh ta đều đã nói đến mức này, nếu cô nói thêm gì nữa, hiển nhiên sẽ tước đoạt phong độ quý ông của anh.
"Vậy được, cảm ơn anh."
"Không cần." Chương Thành Hiệu cười nhẹ nhàng nói: "Hãy suy nghĩ kỹ về để xuất của tôi.
Đương nhiên, tôi cũng không phải làm từ thiện.
Cho dù cô có đến công ty của tôi ứng tuyển, cô cũng phải có bản lĩnh thực sự.
Nếu cô không thể hoàn thành khiến tôi hài lòng, tôi vẫn sẽ phải cho cô rời đi.
Hãy suy nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi."
Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Được rồi! Tôi sẽ suy nghĩ một cách nghiêm túc.
Cảm ơn anh vì bữa ăn hôm nay và ...!ý kiến dành cho tôi.
Với tôi, giống như đột nhiên được thông suốt, rất hữu ích."
"Cần tôi đưa đi không?" Chương Thành Hiệu rất lịch sự hỏi.
"Không cần đâu, cảm ơn.
Tôi muốn đi bộ một mình, cũng nhân tiện ngẫm lại về con đường đi của mình." Tống Vân Nhĩ khéo léo từ chối.
"Được thôi!" Chương Thành Hiệu vẫn duy trì vẻ quý ông của mình, "Hi vọng cô cho tôi một tin tốt, đương nhiên cũng hi vọng cô sẽ mang đến cho tôi bất ngờ."
Quý Chỉ Nghiên quay về căn phòng, cả người u ám như chìm trong sương khói.
Giờ phút này, cô không có ưu nhã ôn tĩnh như thường ngày, cũng không còn tính tình ôn hòà kia.
Cắn môi dưới của mình, toàn bộ khuôn mặt dữ tợn, xấu xí và méo mó, phóng ra luồng khí sát khí.
Móng tay dài đã bị cô bẻ gãy mấy cái, thậm chí một ngón tay còn bị bẻ tới chảy máu, nhưng cô không hề cảm giác được đau nhức.
Trong mắt cô chỉ có sự căm hận và sự tức giận dữ dội.
Điện thoại di động đồ chuông.
Nhìn số điện thoại đó, lông mày Quý Chỉ Nghiên nhíu lại, nghe máy, "Alo."
"Tối nay, gặp ở chỗ cũ!" Đối phương nói một câu như vậy, liền trực tiếp dập máy.
Quý Chỉ Nghiên thẫn thờ cầm điện thoại di động.
Lệ Đình Xuyên đẩy cửa đi vào.
Quý Chỉ Nghiên giật mình đánh rơi điện thoại xuống đất.