"Tống Vân Nhĩ!" Tưởng Tâm Vy tức giận một câu cũng không nói nên lời.
Tống Vân Nhĩ nói lời này có ý gì?
Con trai của bà kém cỏi đến mức nào, mà lại bị cô ta chà đạp như thế này?
Chưa đủ tư cách và sức hấp dẫn để cô ta quấn lấy?
Làm thế nào mà người phụ nữ chết tiệt này có thể coi thường con trai của bà đến vậy?
Chung Nhiêu ưu tú đến mức nào, ai mà không ngưỡng mộ bà ấy vì có được một cậu con trai vừa tài giỏi, vừa đẹp trai?
Người phụ nữ này, cô ta lại dám nói như thế về đứa con trai ưu tú này!
Bất kể là ai đi nữa, trong mắt mẹ của mình, cũng đều ưu tú nhất.
Tống Vân Nhĩ đứng lên, lành lạnh liếc nhìn bà, "Chung phu nhân, bà hãy chú ý đến thân phận của mình, dù sao cũng có rất nhiều con mắt đều đang đổ dồn vào Thị trưởng Chung.
Ngộ nhỡ, có người tận dụng cơ hội này nắm được gót chân A-sin của phu nhân thị trưởng nhằm gây cản trở.
Bà tự làm đi, tôi không phụ bà đâu!"
Nói xong không thèm nhìn Tưởng Tâm Vy lần nữa, xoay người rời đi.
Lồng ngực của Tưởng Tâm Vy phập phồng lên xuống kịch liệt, suýt chút nữa không thở nổi.
Khuôn mặt được bảo dưỡng tốt cũng đã méo xệch và biến dạng, nhìn qua dáng vẻ trông thật dữ tợn.
"Rất nhiều người để mắt đến Thị trưởng Chung." Lời của Tống Vân Nhĩ vang lên bên tai.
Tưởng Tâm Vy vội vàng thu lại biểu cảm dữ tợn trên mặt, tiếp tục duy trì nụ cười ưu nhã và cao quý.
Đúng vậy, bà ấy không thể để bị nắm được bất kỳ nhược điểm gì, và cũng không thể để bất kỳ người nào có cơ hội hạ thấp sự kính trọng đối với mình.
Tuy nhiên, bị Tống Vân Nhĩ trách cứ bằng cách chĩa mũi dùi như thế này, trong lòng đương nhiên rất không cam lòng.
Chưa ai dám đối xử với bà ấy như thể này.
Ai gặp bà ấy mà không nịnh nọt, lấy lòng bà?
Ngay cả Chu Quân Lan cũng phải khách khí mà nở nụ cười với bà.
Tống Vân Nhĩ, tiểu tiện nhân này ....
Tưởng Tâm Vy oán giận nghiến răng nghiến lợi, ghi lại một khoản nợ với Tổng Vân Nhĩ.
"Anh Lệ!" Lệ Đình Xuyên vừa vào văn phòng, Trình Dương đã tiến đến.
"Nói!" Cởi áo khoác tây trang ra, tùy ý ném lên sofa, ngồi xuống ghế làm việc, trầm giọng nói.
Trong giọng nói lộ ra có một chút gì đó nghiêm túc và hung dữ, rất rõ ràng là tâm trạng không được tốt.
"Tống Lập Tân mới gọi điện thoại tới, nói đồng ý với những điều kiện mà chúng ta đưa ra.
Còn hỏi, lúc nào có thể ký hợp đồng hợp tác." Trình Dương nói.
Lệ Đình Xuyên cười lạnh, "Ông ta có vẻ gấp.
Còn sợ tôi lại đổi ý hay sao!"
Tống Vân Nhĩ chết tiệt, cô không sợ tôi sẽ lại đổi ý không hợp tác với Tống Lập Tân, để cho cô không lấy được số tiền kia!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi Tống Vân Nhĩ cùng người đàn ông khác thân mật như thế nào, Lệ Đình Xuyên liền muốn bẻ tay người đàn ông mà cô đã nắm.
Trình Dương không nói chuyện, chờ đợi hồi âm của anh.
"Lúc nào ông ta thực hiện những điều kiện tôi đưa ra, lúc đó ký hợp đồng." Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu rồi, anh Lệ.
Tôi sẽ làm tốt." Trình Dương nghiêm túc nói.
Sau đó lại như nghĩ đến điều gì đó, bộ dáng cứ như muốn nói rồi lại thôi.
"Còn gì nữa, nói!" Lệ Đình Xuyên liếc hắn một cái, lật xem tài liệu.
"Anh Lệ, anh ...!không ăn trưa à?" Trình Dương không chắc chắn hỏi.
Dù sao, anh ấy và Quý tiểu thư đi ra ngoài chưa đến một giờ, tốc độ nhanh như vậy, không giống đã ăn cơm trưa.
Vừa rồi cùng Quý tiểu thư đi ra ngoài, tâm tình cũng không tệ lắm, vừa về đến người liền sặc mùi thuốc như vậy.
Nghĩ đến, khẳng định đã lại gặp được Tống tiểu thư rồi.
Cũng chỉ có Tống tiểu thư mới có khả năng để chi phối cảm xúc của anh Lệ.
Lệ Đình Xuyên nhíu mày, ánh mắt có chút tĩnh lặng lại u ám.
"Vậy tôi giúp anh gọi thức ăn mang đến."
Lệ Đình Xuyên không nói lời nào, xem như mặc ứng.
Trình Dương đi ra ngoài, Lệ Đình Xuyên đưa tay chạm vào điếu thuốc, nhưng lại không hút.
Một khi bắt đầu hút thuốc lá, trong đầu lại tràn ngập nụ cười của Tống Vân Nhĩ đối với những người đàn ông khác, nụ cười tươi như mật, Lệ Đình Xuyên trong phút chốc lại càng thêm trầm mặc.
"Thuốc lá, đừng hút nữa." Giọng Tống Vân Nhĩ vang lên bên tai.
Một sự dè dặt, mang theo chút thấp thơm cùng sợ hãi, thậm chí không dám tới gần.
Đúng vậy, Tống Vân Nhĩ hiện tại có lúc sợ anh như thể anh sẽ làm tổn thương cô bất cứ lúc nào, cô phải cẩn thận giữ khoảng cách với anh.
Điều anh muốn chưa từng là cô sợ anh và thận trọng giữ khoảng cách với anh, mà là như 5 năm trước, cô được là chính mình trước mặt anh.
Có chút bướng bỉnh, còn lúc nào cũng lộ ra bộ dạng hung hãn.
"Lệ Đình Xuyên, từ hôm nay, anh cai thuốc lá đi!" Tống Vân Nhĩ nắm lấy điếu thuốc còn chưa kịp châm trong tay
Lệ Đình Xuyên, mặc kệ vẻ mặt kháng cự trừng mắt nhìn anh.
Lệ Đình Xuyên ngồi trên ghế, môi mỏng mím lại nở nụ cười xấu xa như một con cáo già.
Đôi mắt sắc sảo và sâu thằm đó nhìn cô không chớp.
Tống Vân Nhĩ liếc anh một cái, ném điếu thuốc vừa giật được vào thùng rác, "Em không muốn ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh!"
"Muốn anh cai thuốc, có phải nên cho anh kẹo để cai thuốc không?" Anh nhìn cô cười đầy mưu mô, không nhanh không chậm mà nói.
Tống Vân Nhĩ có chút kinh ngạc nhìn anh, sau đó gật đầu, "Được, bây giờ em sẽ đi mua cho anh!"
"Không cần," anh vẫn cười gian xảo, "Em có!"
"Hả?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.
"Lại đây!" Lệ Đình Xuyên vẫy vẫy tay, sau đó lại vỗ vỗ bắp đùi mình, ra hiệu cho cô ngồi lên đùi anh.
Tống Vân Nhĩ ngoan ngoãn đi tới, ngồi trên đùi anh, chủ động vòng tay qua cổ anh, dùng đôi mắt xinh đẹp trong veo như nước nhìn anh.
"Muốn anh cai thuốc đúng không?" Giọng nói trầm khàn của anh vang lên bên tai cô.
"Ừ," Tống Vân Nhĩ gật đầu.
Thực ra, chứng nghiện thuốc lá của anh không có nghiêm trọng, kỳ thật thì anh có hút thuốc hay không hút cũng không sao cả.
Nhưng vì cô ấy đã một mực ép anh bỏ thuốc nên đương nhiên, với tư cách là một nhà kinh doanh, anh phải tận dụng lợi thế của mình.
"Có thể," anh cười nói, đôi môi mỏng hơi mím lại một chút, "Vậy thì khi anh hút thuốc, em có trách nhiệm thay anh dập tắt nó."
"Dập như thế nào?" Cô ngơ ngác nhìn anh.
Không phải nhục dục, cô vẫn có thể là bình cứu hỏa của anh, làm sao có thể dập tắt cơn nghiện này?
"Như vậy!" Nói xong liền cúi xuống chiếm lấy môi cô, hấp thụ lấy hương thơm trìu mến mà lưu luyến ngọt ngào thuộc về cô.
Tống Vân Nhĩ thở hồn hền, bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ vào ngực, "Lệ Đình Xuyên, anh nói mình, giở trò lưu manh thì giở trò lưu manh, lại còn phải tìm cớ quang minh chính đại!"
"Đối với anh, em là thần dược cai thuốc của anh!" Lệ Đình Xuyên vẻ mặt nghiêm túc lại dịu dàng nói.
Tống Vân Nhĩ đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, nở nụ cười quyến rũ và rạng rỡ, "Ố, cả đời này sao?"
"Ừm, cả đời!"
"Lệ Đình Xuyên, nhớ kỹ lời nói của chính mình, em là thần dược cai thuốc cả đời của anh! Nếu anh không làm được, em cắn chết anh!" Dứt lời, cô tiến về phía Lệ Đình Xuyên.
Nghênh đón lại anh bằng một nụ hôn nồng nhiệt triền miên khác.
Tổng Vân Nhĩ mềm nhũn như nước trong vòng tay của anh.
Tổng Vân Nhĩ, cô đúng là kẻ lừa đảo!
"Uỳnh!"
Lệ Đình Xuyên một quyền đấm mạnh xuống bàn.