Cửu Biệt Trùng Phùng


Trong đôi mắt của Lệ Đình Xuyên tràn đầy dục vọng, bất mãn bị cô cắt ngang nhưng đành phải im lặng chấp nhận.
Tổng Vân Nhĩ nhìn đôi mắt đỏ rực của anh, có chút đau lòng.
Người đàn ông mạnh mẽ xoay người bước xuống giường, tức giận chửi rủa một tiếng, lại hướng về phía cuối giường trút giận đá một cước.
Tống Vân Nhĩ nằm trên giường, hai tròng mắt vô thần mờ mịt nhìn trần nhà, tựa hồ trong tức khắc còn có chút chưa thích ứng kịp.
Trên người cô vẫn còn tràn ngập mùi hương thuộc về anh, cùng với trên giường khắp nơi đều là mùi vị của anh.
Cô đột nhiên trở mình, lăn tròn cuộn mình bên trong chiếc chăn bông, có chút tham luyến hấp thụ hương vị thuộc về anh.
Lệ Đình Xuyên đứng trong phòng tắm, xả nước lạnh xối xuống người mình, đôi mắt lạnh lẽo.
Đúng, hai ngày nay cô ấy quả thực không tiện.
Anh ấy biết rất rõ về tình trạng sinh lý của Tống Vân Nhĩ.
Hai ngày nay chính là đến kỳ kinh nguyệt của cô ấy.
Kỳ kinh nguyệt của Tống Vân Nhĩ rất chính xác, mỗi tháng giống như đồng hồ báo thức, chuẩn giờ từng chút đến báo danh.
"Lệ Đình Xuyên, em lạnh quá!" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt nũng nịu nói, sau đó nép vào ngực anh, trực tiếp đem hai bàn tay lạnh buốt đưa tới cổ anh, lại đem đôi chân lạnh giá vào giữa hai chân anh, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương, "Kinh nguyệt của em đến rồi, em đau bụng quá."
Anh một tay nắm lấy đôi bàn tay lạnh giá của cô, kẹp hai chân cô vào giữa hai chân của mình, tay còn lại thì nhẹ nhàng xoa bụng cô, "Biết rõ hôm nay sẽ đến kỳ, hôm qua còn ăn cua sao?"
Tống Vân Nhĩ mím môi cười, trên mặt mang theo ý cười lấy lòng, "Lần sau không dám nữa."
Lệ Đình Xuyên tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, trực tiếp ôm cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Tống Vân Nhĩ đang ôm cổ anh không muốn buông ra, tiếp tục dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, "Em muốn anh bên cạnh em."
"Ngoan ngoãn nằm xuống đi, anh đi nấu cho em bát trà gừng rồi quay lại với em." Anh nhẫn nại, ngọt ngào dỗ dành.
"Vậy thì nhanh lên, em lạnh rồi!" Tổng Vân Nhĩ nũng nịu đến cùng.
"Ừm."
Tống Vân Nhĩ mỉm cười hài lòng nhìn bóng lưng của người đàn ông, giống như một tiểu hồ ly ăn vụng.
Kỳ thật cũng không lạnh đến thế, cũng không đau như vậy, chỉ là lấy cớ này nũng nịu mà thôi.
Quả nhiên, đúng là người đàn ông của cô thương cô nhất.
Lệ Đình Xuyên bê trà gừng đi vào, đút cho Tống Vân Nhĩ uống xong.

Sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào long.
Tổng Vân Nhĩ còn cố ý chui tay vào ngực anh, đẹp gọi là sưởi ấm, nhưng thực chất là đang khiêu khích.
Lệ Đình Xuyên nhìn sắc mặt tiều mỹ nhân xấu xa kia, thật hận không thể cắn cô một cái.
Nhưng, không nỡ.
Chỉ có thể phần nộ trừng mắt nhìn cô một cái, rồi cố kìm nén chính mình.
Tiểu ác ma cười "khà khà" ôm lấy vòng tay anh, sau đó tiếp tục trêu chọc, "Lệ Đình Xuyên, nhìn thấy anh chịu đựng vất vả như vậy, sau khi hết kỳ kinh nguyệt, em sẽ trao thân mình tặng cho anh!"
Đương nhiên, sau khi hết kỳ kinh của Tổng Vân Nhĩ, Lệ Đình Xuyên cũng không ăn thịt cô.
Anh thấy, Tống Vân Nhĩ mười tám tuổi vẫn còn nhỏ.
Anh ấy không đành lòng.
Sau đó Lệ Đình Xuyên ghi nhớ kỳ kinh nguyệt của cô, trong mấy ngày đó, anh sẽ thực hiện đủ kiểu quy định và quản thúc đối với cô.
"Lệ Đình Xuyên, em cảm thấy mình tìm không phải bạn trai mà là ông bố." Tống Vân Nhĩ than thở, nhưng giọng điệu ngọt ngào.
"Huỳnh!"
Lệ Đình Xuyên đập tay vào tường.
Những gì đã xảy ra 5 năm trước rất sống động, nhưng cô lại không còn ở trong tâm trí này nữa.
5 năm qua, anh giống như một kẻ ngốc, một mình ôm giữ cảnh của hai người 5 năm trước, trong khi cô lại cưu mang cùng người đàn ông khác.
Tổng Vân Nhĩ! Tôi thật đúng là mang nợ cô mà!
Anh hít sâu một hơi, cầm lấy điện thoại bên cạnh bấm số điện thoại, lạnh lùng nói: "Mang lên một bát trà gừng đường nâu, nhanh một chút!"
Trong phòng ngủ, Tống Vân Nhĩ từ trên giường đứng dậy, cầm điện thoại bên cạnh bấm số giao hàng của khách sạn, "Xin chào, đây là phòng 501.


Phiền bạn mang lên cho chúng tôi một phần ăn.

Được.

Được rồi, cảm ơn!"
Bây giờ đã là hai giờ chiều, anh ấy thậm chí còn không ăn trưa.
Khi Lệ Đình Xuyên tắm rửa xong, Tống Vân Nhĩ đã tự điều chỉnh bản thân, đứng trước cửa sổ kính sát trần.
Nhìn bóng lưng của cô, Lệ Đình Xuyên đứng ngồi không yên, có cảm giác không muốn đi lên quấy rầy.
Cảm giác yên tĩnh, nhẹ nhàng này, giống như cách đây 5 năm.
Chỉ là cô so với 5 năm trước gầy hơn, tựa hồ có gió thổi liền sẽ ngã xuống.
Mái tóc ngắn khiến cô trông tinh tế và thanh tú, khuôn mặt cũng nhỏ nhắn hơn.
Tống Vân Nhĩ cũng không phát hiện rằng người đàn ông đang nhìn cô như vậy cho đến khi chuông cửa vang lên.
Lệ Đình Xuyên ra mở cửa, nhìn xe đẩy đồ ăn đang tiến tới, lông mày anh nhíu lại một chút.
"Lệ tiên sinh, đây là cơm trưa và trà gừng đường nâu anh cần, hãy từ từ thưởng thức!" Sau khi người phục vụ đặt xuống, liền rời đi.
Tống Vân Nhĩ từ trong phòng ngủ đi ra, vừa nhìn thấy Lệ Đình Xuyên, sắc mặt liền đỏ bừng.
Người đàn ông sau khi tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, chỉ thắt một chiếc dải dây thắt bên hông.
Tóc anh vẫn còn ướt, có những giọt nước còn sót lại nhỏ xuống từ ngọn tóc.
Mái tóc ướt rối bù khiến anh ấy trông càng hoang dã và gợi cảm hơn.
Tống Vân Nhĩ luôn biết rằng Lệ Đình Xuyên có hình thể rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả siêu mấu.
Cô còn uy hiếp anh, chỉ một mình cô có thể nhìn thấy cơ thể anh, không được phép cho người khác xem, đặc biệt là phụ nữ.

Nhưng lúc này, lại thấy Tổng Vân Nhĩ không biết phải đối phó với chính mình như thế nào.
Rất xấu hổ, rất khó xử và ...!đau lòng.
Lệ Đình Xuyên, Quý Chỉ Nghiên ...!Anh còn nói cô ấy tốt hơn em rất nhiều.
"Nhìn đủ rồi, mau tới đây uống đi!" Giọng nói lạnh lùng của Lệ Đình Xuyên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của
Tổng Vân Nhĩ.
Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng, cả người anh như được vây quanh bởi một tầng khí lạnh.
Tổng Vân Nhĩ cứng đờ đứng tại chỗ, có chút do dự, tựa hồ không muốn đi qua.
Thật ra là có chút chột dạ.
Trà gừng đường nâu, bốn chữ khiến cô nhớ đến sự cưng chiều của anh 5 năm trước.
Câu "bất tiện" vừa rồi của cô khiến anh cho rằng| tới kỳ kinh nguyệt của cô sao?
Lệ Đình Xuyên, anh biết gì không?
Từ 5 năm trước, sau khi em bị buộc đẩy lên bàn mổ lấy thai, kỳ kinh nguyệt của em đã bị rối loạn.
Ngay cả bản thân mình cũng không biết khi nào sẽ tới kỳ kinh nguyệt tiếp theo.
Đôi khi, nó đến ba lần trong hai tháng và đôi khi ba tháng cũng không đến một lần.
"Sao? Vẫn đang chờ tôi đến cho cô ăn à?" Lệ Đình Xuyên nhìn cô, âm trầm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận