Cửu Biệt Trùng Phùng


Tống Vân Nhĩ ngạc nhiên nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên bất đắc dĩ cười một tiếng, trong nụ cười lộ ra một chút thê lương, "Lệ Trình Trí cũng tưởng rằng người trong lòng mà Đình Xuyên luôn cưng chiều 5 năm trước là tôi, nhưng là chuyện của tôi......".
Lại có một nụ cười chua chát và tự ti, "Chuyện tôi bị người ta cường bạo, thời gian đó hầu như mọi người đều biết về điều đó.

Tôi không biết làm thế nào mà nó bị lộ ra ngoài.

Mặc dù khi đó, ba tôi và Đình Xuyên dùng mọi quan hệ để phong tỏa tin tức, nhưng vẫn bị người ta biết được."
Ngẩng đầu, làm bộ đem những giọt nước mắt từ hốc mắt bức trở về.
Tống Vân Nhĩ nhìn cô, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.
Thông cảm, thương hại, hoặc là bất lực.
Quả thật, Quý Chỉ Nghiên đã trả giá rất đắt cho Lệ Đình Xuyên.
"Có lẽ, là Lệ Trình Trí làm." Quý Chỉ Nghiên nói không chắc chắn.

"Dù sao hắn cũng là người vô nhân tính, chuyện gì cũng làm được.

Hắn chính là không thể nhìn Đình Xuyên tốt, chỉ cần là thứ Đình Xuyên để ý, hoặc người quan tầm đến Đình Xuyên, Lệ Trình Trí sẽ tìm mọi cách đề hủy hoại."
"Lúc đó, khi cậu rời khỏi Đình Xuyên, tôi rất muốn giúp cậu làm vài việc gì đó cho anh ấy.

Có lẽ, chính vì vậy mà đã đắc tội với người Lệ Trình Trí kia.

Dù sao chính là mặc kệ ba tôi và Đình Xuyên có nghĩ ra biện pháp nào để dập tắt chuyện tôi bị người ta cường bạo, vẫn sẽ náo loạn cho mọi người biết đến."

Dáng vẻ của Quý Chỉ Nghiên trông rất đau khổ, chìm đắm trong một đoạn ký ức khiến cô tuyệt vọng.
Tống Vân Nhĩ nhíu mày, quả thực việc này người đàn ông Lệ Trình Trí kia làm được.
Quý Chỉ Nghiên hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười kiên cường yếu ớt, "Vân Nhĩ, tôi nói lời này không có ý gì khác.

Tôi không có ý khoe khoang trước mặt cậu, cũng không phải khiến cậu cảm thấy có lỗi với tôi.

Tôi chỉ muốn nói với cậu, cậu phải cẩn thận với người đàn ông Lệ Trình Trí kia."
"Ừ," Tống Vân Nhĩ nhàn nhạt đáp, sau đó không có tiếp lời nữa.
Quý Chỉ Nghiên hơi kinh ngạc trước phản ứng của cô, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
"Vân Nhĩ, thật ra trong lòng Đình Xuyên vẫn luôn có cậu, 5 năm qua anh ấy từng buồng bỏ cậu." Quý Chỉ Nghiên một mặt chân thành lại mang theo vài phần ao ước nói, "Cậu biết mà, anh ấy chỉ là bề ngoài lạnh lùng một chút thôi.

Kỳ thật một khi trong lòng anh ấy để ý đến một người, anh ấy nhất định sẽ không dễ dàng buông xuống.

Có thể cậu không tin, Đình Xuyên đã từng đi tìm tin tức của cậu.

Chỉ là..."
Nói đến đây, Quý Chỉ Nghiên ngẩn người, nở nụ cười chua xót, "Nhận được tin tức khiến anh ấy rất thương tâm mà thôi, cậu..."
Có chút muốn nói lại thôi nhìn Tống Vân Nhĩ, dùng giọng điệu rất khó xử nói: "Anh ấy nhìn những bức ảnh thân mật của cậu và Nghiêm Dịch Huân rồi đập phá toàn bộ văn phòng.

Lúc tôi đến, trên mặt đất tất cả đều là bình rượu, tàn thuốc, còn có những bức ảnh của cậu và Nghiêm Dịch Huân bị anh ấy xé nát.

Còn anh ấy, nằm đờ đẫn trên mặt đất, hai tròng mắt không có bất kỳ tiêu cự nhìn lên trời, thật giống như tâm đã chết."
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy tim mình đang co rút đau đớn, cả người tựa như bị rút cạn hết máu, ngoại trừ đau vẫn chỉ có đau.
Lệ Đình Xuyên, thật ra hoàn toàn không phải như vậy.
Khi đó, em ...!ở trong tù, bụng nhô cao, mỗi ngày đều phải cẩn thận đề phòng những kẻ muốn hại mình, hại đứa bé trong bụng.
Anh biết không?
Ban đêm, em không dám ngủ say, em sợ rằng họ sẽ thừa dịp mình ngủ say, dùng dao đâm vào bụng.
"Vân Nhĩ, trong lòng Đình Xuyên chưa bao giờ buông cậu xuống.

Chỉ là anh ấy không thể chấp nhận việc cậu bỏ rơi anh ấy để ở bên Nghiêm Dịch Huân." Quý Chỉ Nghiên nghiêm túc nói, "Cho nên, nếu bây giờ cậu muốn quay lại với anh ấy, nhất định phải đề phòng Lệ Trình Trí.

Nếu để hắn biết, người được Đình Xuyên nâng niu trong lòng bàn tay 5 năm trước, đau đớn trong lòng là cậu, e rằng hắn sẽ gây bất lợi cho cậu.

Dù sao ..."
"Hắn chính là một tên súc sinh, nhìn Đình Xuyên đau khổ, đó là điều hạnh phúc nhất của hắn.

Cũng bởi vì Đình Xuyên thương yêu Thạch Đậu, hẳn cũng có thể hạ thủ với Thạch Đậu.


Khi đó Thạch Đậu cùng lắm mới chỉ bốn tuổi mà thôi." Giọng Quý Chỉ Nghiên nghẹn ngào.
Tống Vân Nhĩ bàng hoàng nhìn Quý Chỉ Nghiên, vẻ mặt khó tin, "Hắn ...!ngay cả đứa bé cũng hạ thủ được sao?
Quý Chỉ Nghiên cười khẩy, "Bằng không sao tôi lại gọi hắn là súc sinh chứ? Có chuyện gì mà hắn làm không được? Hắn không chỉ hạ thủ với Thạch Đậu, mà còn từng tấn công tôi.

Dù sao hiện tại tôi và Thạch Đậu đều là người Đình Xuyên quan tâm.

Mà tôi quan tâm đến Đình Xuyên cũng khiến hắn điên cuồng muốn hủy hoại.

Nếu như từ trước đến nay hẳn không biết, tôi không phải là cậu 5 năm trước, Thạch Đậu chính là đứa trẻ vì tôi bị cưỡng hiếp mà sinh ra.

Hắn sẽ cho rằng Thạch Đậu là con của anh ấy, nếu biết Đình Xuyên có con, hắn nhất định sẽ ra tay với đứa trẻ."
Câu này như một nhát búa giáng vào đầu Tống Vân Nhĩ.
Nếu biết Đình Xuyên có con, hắn nhất định sẽ ra tay với đứa trẻ.
Hắn vấn luôn tìm kiếm người phụ nữ mà Đình Xuyên nâng niu trong lòng bàn tay 5 năm trước để hủy hoại.
Lệ Đình Xuyên, em không thể để hắn biết về mối quan hệ của em và anh, càng không thể cho hắn biết chúng ta có một đứa con.
Em sợ hắn sẽ bắt em cùng con để uy hiếp anh.
Lệ Đình Xuyên, anh không thể có điểm yếu.
"Vân Nhĩ," giọng nói của Quý Chỉ Nghiên vang lên bên tai cô.
"Sao thế?" Tổng Vân Nhĩ vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.
Quý Chỉ Nghiên mím môi cười, "Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một lần nữa là phải cẩn thận với cái người
Lệ Trình Trí đó.

Ngoài ra, nếu giữa cậu và Đình Xuyên có hiểu lầm gì, nhất định phải giải thích cho rõ ràng.

Hiện tại cậu trở lại cũng là một điều tốt, ít nhất Đình Xuyên sẽ rất hạnh phúc.

Nếu có thế, Vân Nhĩ, hãy rời khỏi Nghiêm Dịch Huân, trở về bên cạnh Đình Xuyên đi.


Anh ấy quan tâm đến cậu như vậy và sẽ tha thứ cho cậu."
Tống Vân Nhĩ cười như không có chuyện gì xảy ra, "Cậu nghĩ nhiều rồi, giữa tôi và anh ấy không có khả năng.

Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại."
"Vân Nhĩ ..." Quý Chỉ Nghiên muốn nói lại thôi, chính giọng nói, "Tôi có thể mạo hiểu hỏi một chút, cậu ...!có phải đã chia tay với Nghiêm Dịch Huân? Người mà tôi gặp lúc trưa, có phải là bạn trai hiện tại của cậu không? Anh ta ....
đối với cậu tốt chứ?"
"Chuyện đều đã qua, qua rồi thì không cần đề cập tới." Tống Vân Nhĩ đổi chủ đề, "Tôi xuống xe ở đây là được rồi, câu về đi."
Vừa nói vừa mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, sau đó lại quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Còn nữa, cảm ơn cậu đã thiện ý nhắc nhở."
"Vân Nhĩ!" Quý Chỉ Nghiên gọi cô lại.
"Chuyện gì vậy?"
"Số điện thoại của tôi vẫn chưa thay đổi.

Nếu cần giúp đỡ, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào." Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt thân thiện nói.
Tống Vân Nhĩ gật đầu, "Được, cậu về đi, lái xe cẩn thận một chút."
"Ừm," Quý Chỉ Nghiên gật đầu, chậm rãi nói, "Tôi còn phải đến công ty của Đình Xuyên một chuyến.

Vậy cậu tự mình cẩn thận một chút, nhớ gọi điện thoại cho tôi."
Quý Chỉ Nghiên nhìn bóng lưng của Tống Vân Nhĩ, lộ ra một nụ cười lạnh âm u.
Tống Vân Nhĩ, thức thời cũng đừng xuất hiện trước mặt Đình Xuyên, nếu không đừng trách tôi không khách khí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận