Tống Vân Nhĩ nằm trên chiếc giường nhỏ, trên tay cầm chiếc điện thoại di động 5 năm trước.
Điện thoại di động vẫn còn rất mới.
Dù sao 5 năm qua, nó cũng chưa từng được sử dụng, vẫn luôn bị cất giữ.
Điện thoại di động là do Lệ Đình Xuyên mua cho cô.
Lúc đó, điện thoại thông minh vừa ra mắt, Lệ Đình Xuyên đã mua cho cô mẫu mới nhất.
"Lệ Đình Xuyên, 'Ăn cơm chúa, múa tối ngày." Tống Vân Nhĩ ngồi trên đùi anh, cười tà mị đầy ý xấu, sau đó hai tay ôm lấy cổ anh, "Nói đi, anh có phải có ý đồ gì với em đúng không?"
Lệ Đình Xuyên một mặt cưng chiều nhìn cô, sau đó nhìn cô dò xét một lượt từ đầu đến chân, dùng giọng điệu ghét bỏ nói: "Em có chỗ nào đáng giá để anh có ý đồ? Hả?"
Tống Vân Nhĩ giận dữ hai tay chống tay lên hông, "Lệ Đình Xuyên, anh có ý gì? Xem thường em đúng không? Dù ở đầu em cũng có thể làm cho anh không có ý tốt với em!"
"Không nhìn ra!" Người đàn ông vẫn vẻ mặt chán ghét, còn "chậc chậc" than nhẹ vài tiếng.
Tống Vân Nhĩ một tay kéo anh, ngạo nghễ, "Cái này, có hay không?"
Lệ Đình Xuyên nắm lấy hai người bọn họ rất hợp tác, tỏ vẻ chán ghét, "Hơi nhỏ một chút, nếu có thể lớn hơn một chút thì tốt!"
Khóe môi Tổng Vân Nhĩ nhếch lên một nụ cười âm hiểm xảo quyệt.
"Hừ!" Người đàn ông khẽ hô một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.
Tống Vân Nhĩ lại cười, cười như hoa như ngọc, kiều diễm xinh đẹp, "Không có thì sao anh thành thế này rồi?"
"Tống Vân Nhĩ, có phải em nghĩ, anh không dám làm gì em không? Hả?" Trong giọng nói người đàn ông tràn ngập khí tức nguy hiểm, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.
Tống Vân Nhĩ cười càng thêm đắc ý lại lộng hành "Vậy anh tranh thủ thời gian làm gì đi! Lệ Đình Xuyên, tiền nợ của em lấy thân trả có được không?"
Lệ Đình Xuyên không nặng không nhẹ vỗ lên mông cô một cái, "Tổng Vân Nhĩ, em mau đem tiểu tâm tư đó cất lại đi! Anh nói rồi, trước khi em tròn hai mươi tuổi, anh sẽ không động em!"
"Lệ Đình Xuyên, anh có còn là đàn ông hay không?" Tống Vân Nhĩ vẻ mặt oán giận trừng mắt nhìn anh một cái,
"Em đã chủ động như vậy, anh còn không cắn câu! Anh không sợ em bị người đàn ông khác ôm đi mất à!"
Lệ Đình Xuyên lại vỗ nhẹ vào mông cô, "Em dám thử một chút xem! Anh sẽ đánh gãy chân của em!
Tống Vân Nhĩ nở nụ cười mê hoặc, "Vậy thì anh sẽ phải ngồi tù, mà nếu như em trốn, khẳng định cả đời này anh sẽ không cưới được vợ.
Lệ Đình Xuyên, cũng chỉ có em mới có thể muốn anh, mới dám muốn anh thôi!"
Lệ Đình Xuyên lại hời hợt liếc cô một cái, "Đắc chí! Đừng để mất anh, Tống Vân Nhĩ, nếu em để mất anh, em sẽ không bao giờ tìm lại được."
Tống Vân Nhĩ nâng má anh lên, trùng điệp hôn mấy cái, vui tươi hớn hở mà nói: "Em đâu có ngốc, làm sao có thể đem một người bạn trai giàu có đẹp trai như anh làm mất? Nếu mất rồi, em phải tìm ai khóc than đây! Lệ Đình Xuyên, đời này em đã định là anh rồi, anh đừng hòng bỏ rơi em."
Lệ Đình Xuyên nở nụ cười mãn nguyện, sau đó từ thế bị động chuyển sang chủ động, nhẹ nhàng hôn cô lưu luyền.
Lệ Đình Xuyên, nhưng bây giờ, em thực sự đã để mất anh.
Tống Vân Nhĩ nhìn ảnh chụp của hai người trên điện thoại, từng tấm một, tất cả đều là những kỷ niệm ngọt ngào..
Bây giờ, em thực sự không tìm được ai đề khóc.
Lệ Đình Xuyên, em còn có thể tìm anh về lần nữa không?
Mỗi lần nhìn vào một bức ảnh, Tống Vân Nhĩ đều cảm thấy trái tim mình bị tổn thương một cách đau đớn.
Trong ảnh, Lệ Đình Xuyên ngậm cười nhàn nhạt, dù cười không thoải mái nhưng lại tràn đầy sự cưng chiều và dịu dàng dành cho cô.
Lúc đó, Tống Vân Nhĩ cảm thấy như được ngâm mình trong một hũ mật.
Nhưng, khi đó ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ đau lòng bấy nhiêu.
Mở giao diện Messenger và dừng lại ở ô hội thoại của Lệ Đình Xuyên.
Lịch sử trò chuyện cuối cùng là 5 năm trước.
Tống Vân Nhĩ kéo lên từng chút một, phần lớn là những tin nhắn và giọng nói mà cô đã từng gửi đi.
Lệ Đình Xuyên đều trả lời lại những từ ngữ cùng âm thanh rất đơn giản "ừm", "ok", "biết rồi".
"Lệ Đình Xuyên, anh có thể đừng tiếc chữ như vàng vậy được không?"
Tổng Vân Nhĩ gửi đi một tin thoại oán giận, "Lúc đó, không phải anh nhiều lời như vậy sao? Anh không thể chia những lời dỗ dành em một chút!"
Sau đó Lệ Đình Xuyên gửi lại một tin nhắn, "Không thể!"
Tống Vân Nhĩ tức giận không thể không nhắn lại, "Vậy thì tối nay anh đừng có nghĩ tới nữa!"
Lệ Đình Xuyên nhắn lại một tin, "Không nghĩ tới!"
Nhìn những dòng tin nhắn, Tống Vân Nhĩ mỉm cười, ngọt ngào xen lẫn đắng chát, và ...!thê lương.
Lệ Đình Xuyên, dù sao chúng ta cũng không thể quay lại.
Anh coi như là em đã phụ anh, là em có lỗi với anh.
Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn.
Lệ Đình Xuyên ngồi trên ghế sofa, một tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm điện thoại di động.
Cũng như vậy, thứ mở ra trên điện thoại là giao diện Messenger, chính là ô hội thoại của Tống Vân Nhĩ.
5 năm nay, anh đổi không biết bao nhiều cái điện thoại.
Nhưng, những tin nhắn ghi lại những kỷ niệm ngọt ngào giữa anh và Tống Vân Nhĩ, lại được anh lưu giữ rất tốt.
Mỗi lần thay đổi điện thoại lại một lần đăng nhập nhập lại.
Bao nhiêu đêm, anh đều nghe giọng nói của Tống Vân Nhĩ mà chìm vào giấc ngủ.
Giọng nói của Tống Vân Nhĩ đối với anh giống như một liều thuốc ngủ, nhưng đôi khi lại giống như một liều thuốc độc.
Mà anh trúng độc đã sâu, đối với cô ấy cũng quá ỷ lại.
Trong giao diện Messenger, chỉ có Tống Vân Nhĩ là bạn.
5 năm trước, anh không chơi Facebook, hiện tại vẫn không chơi như cũ.
"Lệ Đình Xuyên, sao anh không thêm những bạn bè khác?" Tổng Vân Nhĩ hỏi.
"Có một mình em là đủ rồi." Lệ Đình Xuyên vẻ mặt nghiêm túc lại trịnh trọng nói.
Tống Vân Nhĩ cười tươi như hoa như ngọc, hào phóng thưởng cho anh một nụ hôn, "Vậy nếu anh đã nói như vậy.
Cho dù là Messenger hay các công cụ trò chuyện khác của anh, đều chỉ có thể có một mình em.
Không được phép có người khác, đặc biệt là phụ nữ!"
"Còn em thì sao?" Lệ Đình Xuyên hỏi.
Tống Vân Nhĩ nhướng mày, vẻ mặt hiên ngang, "Em không giống! Em không phải tổng giám đốc, cũng không bận rộn như anh.
Anh là cơm ăn áo mặc của nhiều người như vậy, thời gian của anh đều là dùng để kiếm tiền.
Phần còn lại đều là của em.
Em không bận như anh, em chỉ cần ở trên giường thỏa mãn là được.
Nhưng anh yên tâm, em cam đoan với anh, anh là người duy nhất trong lòng em.
Người em nói chuyện nhiều nhất chính là anh."
Đột nhiên, Lệ Đình Xuyên nhìn thấy trên hộp thoại hiện thị biểu tượng đối phương đang nhập tin.
Đôi mắt sâu và tinh duệ kia ánh lên thứ ánh sáng khác thường, có vài phần chờ mong.
Chỉ là đột nhiên lại biển mất, sau đó liền không còn hiện lên biểu tượng bên kia đang nhập nữa.
Quý Chỉ Nghiên dùng chìa khóa mở cửa một căn hộ.
Vừa mới vào cửa, cả người bị người ta nặng nề kéo một cái liền ngã vào một cái ôm.