Cửu Biệt Trùng Phùng


Bên trong căn phòng mịt mờ, ngay cả một chiếc đèn tường cũng không bật lên.
Chỉ vỏn vẹn chút ánh sáng mờ ảo từ chỗ rèm cửa hắt vào.
Chìa khóa trong tay Quý Chỉ Nghiên bị giật lấy rồi ném xuống đất.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy ngã xuống ghế sofa phía trước.
"A!" Quý Chỉ Nghiên đau đớn kêu lên.
"Dâm đãng!" Trong bóng tối, giọng nói lạnh lẽo u ám của người đàn ông vang lên.
Quý Chỉ Nghiên cắn chặt môi dưới, "Tôi..."
"Tiếp tục kêu!" Người đàn ông cắt ngang lời cô, trong giọng nói lạnh lùng mang theo mệnh lệnh không thể kháng cự, "Tôi không muốn nghe cô nói nhảm!"
Trong mắt Quý Chỉ Nghiên mang theo một tia hận ý, nhưng lại không dám làm trái, chỉ có thể theo ý của hắn từng tiếng kêu lên.
Trong đêm tối, những chuyện ân ái nam nữ chầm chậm tiến hành.
Quý Chỉ Nghiên chỉ cảm thấy hai chân mình mỏi nhừ mềm nhũn, còn hơi có chút run rẩy, nếu vừa rồi là Lệ Đình Xuyên thì tốt biết mấy!
Đáng tiếc, 5 năm qua, cho dù cô có làm bao nhiêu thứ, từ đầu đến cuối anh đều không thấy cô tốt.

Mặc kệ cô có ám chỉ rõ ràng hơn nữa, anh vẫn là dáng vẻ nghe không hiểu, vĩnh viễn cũng là nước đồ lá khoai.
Trong lòng anh mãi mãi cũng chỉ có một mình Tống Vân Nhĩ.
Quý Chỉ Nghiên không cam lòng, mang theo sự tức giận.
"Sao, đang nghĩ, nếu như là Lệ Đình Xuyên thì tốt biết mấy?" Người đàn ông u ám lạnh lùng mang theo giọng điệu giếu cợt.
Sau đó, "tách" một tiếng, đèn điện trong phòng sáng lên.
Ánh đèn chói rọi khiến Quý Chỉ Nghiên có chút không mở nổi mắt.
Người đàn ông đã tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen từ trong phòng tắm bước ra.
Trong tay hắn cầm một ly rượu vang đỏ, ánh mắt u ám lạnh lùng liếc nhìn Quý Chỉ Nghiên vẫn còn đang nằm trên ghế sofa.
Quý Chỉ Nghiên có chút cật lực đứng lên, kéo một tấm chăn bên cạnh quấn lên người, ngồi xuống sofa, lạnh nhạt nhìn Lệ Trình Trí.
Không sai, người đàn ông này chính là Lệ Trình Trí, ban ngày Quý Chỉ Nghiên còn vừa mới nhắc Tổng Vân Nhĩ phải cần thận Lệ Trình Trí.
Lệ Trình Trí trời sinh làn da mềm mịn trắng ngần tạo nên sự tương phản rõ rệt với chiếc áo choàng tắm màu đen trên người, một đen một trắng rất chói mắt.
Đôi môi hồng hồng và hàm răng trắng của hắn trông giống như tiểu sinh trong mấy vở tuồng vậy.
Cả người mang theo vài phần yêu dã, cũng là kiểu dáng vẻ rất hấp dẫn các nữ sinh, chỉ là trông không nam tính và mạnh mẽ cho lắm.
Quý Chỉ Nghiên không chút sợ hãi nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một tia giều cợt, "Đúng vậy, tôi đang nghĩ, nếu là
Lệ Đình Xuyên, tôi nhất định sẽ cao hứng hơn!"
"Quý Chỉ Nghiên!" Ánh mắt Lệ Trình Trí dữ tợn, một tay bóp lấy cổ cô, "Đừng tưởng rằng lên giường với tôi được vài lần liền có thể tự phụ ở trước mặt tôi!"
"Vài lần sao?" Quý Chỉ Nghiên nhìn anh cười tao nhã, "Không phải là 5 năm sao? Lệ đại thiếu gia, thầy nào dạy toán cho anh vậy, thật tệ!"
"Choang!"
Lệ Trình Trí ném mạnh ly rượu trong tay xuống đất, đôi mắt hồ ly dài nhỏ u ám nhìn chằm chằm cô, "Với tôi, cũng chỉ là vài lần mà thôi! Quý Chỉ Nghiên, cô thật là vô dụng.

5 năm rồi vẫn chưa trèo được lên giường của Lệ Đình Xuyên! Tôi cũng thực sự đánh giá cao cô đấy!
"Ha!" Quý Chỉ Nghiên hờ hững cười một tiếng, "Có trèo được lên giường anh ấy hay không cũng đâu quan trọng?

Quan trọng là 5 năm qua, anh ấy chỉ có một người phụ nữ bên cạnh là tôi! Quan trọng là anh ấy đối xử với con gái tôi như con gái ruột của mình! Như vậy còn chưa đủ sao?"
"Chính vì vậy mới nói cô hạ tiện!" Lệ Trình Trí tựa cười như không cười nhìn cô, "Rõ ràng trong lòng nghĩ đến Lệ
Dinh Xuyen, nhung lai co the cing toi lan ga trai giudng 5 nam."
Quý Chỉ Nghiên dáng vẻ không phục, hờ hững nhún vai, thản nhiên nói: "Đâu có liên quan gì? Anh ấy không phải không biết, tôi đã sớm không phải trinh nữ.

Tôi là vì anh ấy nên mới bị người ta cưỡng hiếp.

Cùng một người hay hai người đàn ông phát sinh quan hệ cũng đâu khác nhau chỗ nào? Lệ đại thiếu gia cũng không có vấn đề gì với tôi, đúng chứ?"
"Tôi không muốn nói chuyện nhảm nhí với cô!" Lệ Trình Trí dùng ánh mắt âm nhu nhìn chẳm chẳm cô, "Tổng Vân Nhĩ đã quay trở về, sao không nói cho tôi biết! Quý Chỉ Nghiên, cô muốn làm gì!"
Nói xong, tay phải hung hăng bóp cổ Quý Chỉ Nghiên, hơn nữa còn bóp rất mạnh.
Quý Chỉ Nghiên hoàn toàn không ngờ hắn tiến đến thật.
Cô thở không nổi, trợn to hai mắt nhìn anh vừa kinh hãi vừa khiếp sợ, hai tay vỗ vỗ, "Buông ...!buông ra!"
Lệ Trình Trí không lập tức buông tay mà hung hăng nhìn cô chẳm chẳm một cách hung ác, "Quý Chỉ Nghiên, tôi đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần rồi, đừng có giở trò với tôi! Cô coi lời nói của tôi như gió thổi bên tai sao?"
"Không ..


phải!" Quý Chỉ Nghiên đau đớn nhìn hắn, con ngươi đều sắp trừng ra ngoài, nếu cứ tiếp tục bị bóp thế này chắc cô sẽ bị nghẹt thở mất.
Cuối cùng, lúc Quý Chỉ Nghiên gần như sắp tắt thở, Lệ Trình Trí mới buông lỏng bản tay đang bóp cổ cô.
Quý Chỉ Nghiên thở dốc, "khụ khụ", đau đớn ho khan.
Sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại.
"Lệ Trình Trí, anh điên rồi!" Quý Chỉ Nghiên quay lại, hận thù trừng mắt nhìn anh, "Suýt nữa anh bóp chết tôi rồi!
Anh đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta!"
"Bóp chết cô thì sao?" Lệ Trình Trí giễu cợt nói, "Tôi cũng coi như bóp chết một con kiến!"
"Anh dám?" Quý Chỉ Nghiên nhìn chằm chằm hắn, "Lệ Trình Trí, đừng quên, nếu không nhờ tôi, anh khi đó..."
"Cô còn dám nhắc tới tôi lúc đó!" Lệ Trình Trí ngắt lời cô, vẻ mặt u ám trên mặt rất kỳ quái và đáng sợ, giống như một âm hồn, "Nếu tôi để cho Lệ Đình Xuyên biết cô ở chỗ tôi, cô nói ..."
"Anh sẽ không!" Quý Chỉ Nghiên nhìn anh một cách khẳng định.
"Nói đi, tại sao đột nhiên Tống Vân Nhĩ lại quay về!" Lệ Trình Trí vẻ mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận