Cửu Biệt Trùng Phùng


Nghe thấy giọng nói của Tống Vân Tường, ánh mắt Chung Nhiêu có chút không vui trầm xuống.
"Vân Nhĩ, thật trùng hợp, em cũng ở đây?" Tống Vân Tường nắm tay Chung Nhiêu rất thân mật, cười nhìn Tống Vân Nhĩ, dáng vẻ khiêu khích mang theo biểu thị tuyền bố chủ quyền.
Và trong mắt cô ta, rõ ràng là một phát súng cảnh cáo nghiêm khắc.
"Em đến tìm Chung Nhiêu sao?" Tống Vân Tường nở nụ cười thân thiện như chị em, "Công ty của Chung Nhiêu ở đây.

Vân Nhĩ, nếu em muốn đi làm, không nhất thiết phải đến công ty của Chung Nhiêu.

Em nói với ba một tiếng, em có thể đến làm việc ở Tống thị."
Tổng Vân Nhĩ bình tĩnh nhìn cô ta, giều cợt nói: "Xin lỗi, tôi không đến gặp bạn trai chị.

Thang máy đến rồi, chị không đi vào sao?"
"Vân Nhĩ, em lên tầng mấy?" Chung Nhiêu trầm giọng hỏi.
"Đúng vậy, em lên tầng nào?" Tống Vân Tường cười hỏi, "Lát nữa chị tới tìm em.

Em nói em xem, đã quay về lại không chịu về nhà.

Ba và bà đều rất lo lắng cho em.

Chị với mẹ cũng không yên tâm về em.

Vân Nhĩ, dọn về nhà ở đi.

Nói thế nào đi nữa, hiện tại em cũng chưa kết hôn đã sống chung với nhau như thế này, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của em."
"Xin lỗi, tôi đang vội." Tống Vân Nhĩ lạnh nhạt liếc nhìn Tống Vân Tường, đi thẳng vào thang máy, sau đó có người ấn nút đóng cửa.
Chung Nhiêu muốn bước theo vào theo máy nhưng lại bị Tống Vân Tường kéo lại.

"Vân Tường, sao em lại kéo anh?" Chung Nhiêu vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
Tống Vân Tường cười dịu dàng, "Anh không cảm thấy thang máy đông quá sao? Kia, thang máy đằng kia, đi thang máy đằng kia đi."
"Sao em lại ở đây?" Chung Nhiêu vừa nhìn cô vừa hỏi.
Tống Vân Tường vẫn nở nụ cười duyên dáng và quyến rũ, "Ừm, đến nhìn anh một chút! Đã mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau.

Anh bận rộn với công việc như vậy, vậy em đành phải chiều theo anh! Vừa vặn mấy ngày nay em cũng không bận chuyện gì, có thể giúp anh chia sẻ một chút công việc."
"Không cần đâu," Chung Nhiêu khéo léo từ chối, "Công việc của anh, em cũng không hiểu.

Em về đi, anh..."
"Chung Nhiêu!" Tống Vân Tường ngắt lời anh, vẻ mặt đáng thương vô tội lại thêm ủy khuất nhìn anh, "Có phải anh cảm thấy em rất phiền không?"
"Không có." Chung Nhiêu phủ nhận.
Tống Vân Tường cười khổ, "Thật ra, em biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Nhưng mà, Chung Nhiêu, Vân Nhĩ có bạn trai, quan hệ bọn họ rất tốt.

Vân Nhĩ vì anh ta mà không muốn về nhà ở, một mực cùng anh ta sống chung ở bên ngoài.

Ba em đã rất tức giận vì chuyện này.

Nhưng em ấy cứ cố chấp như vậy.

Chung Nhiêu, Vân Nhĩ đã sớm đưa ra lựa chọn từ 5 năm trước rồi."
Đôi mắt Chung Nhiêu tối sầm lại, có vài phần chua xót, "Anh biết.

Em suy nghĩ nhiều rồi, anh không có ý đó.

Được rồi, em muốn cùng anh đi đến công ty thì đi."
Tống Vân Tường nở một nụ cười có phần gượng ép, "Em chỉ là quan tâm đến anh mà thôi.

Em nghe bác gái nói, dạo này anh bận tới nỗi cơm ăn đều không đúng bữa, em phải để ý anh kỹ, nếu không anh chắc chắn sẽ để cho bản thân mình kiệt sức."
Chung Nhiêu không nói gì nữa, chỉ cười cười.
Sau đó anh nhìn chẳm chẳm dãy phím số trong thang máy, không biết Tống Vân Nhĩ đã đi lên tầng nào.
Cô ấy đến đầy để làm gì?
Cô ấy nói có việc?
Việc gì?
Là đến đây để tìm ai đó à? Hay làm việc ở đây?
Chung Nhiêu hy vọng là vế sau, như vậy cơ hội gặp gỡ Tống Vân Nhĩ sẽ nhiều hơn rất nhiều.
Khi Tống Vân Nhĩ đến, Chương Thành Hiệu vừa đến được một lúc, trong văn phòng còn có ba người, một nam hai
ทนี.
"Nào, giới thiệu với mọi người một chút!" Chương Thành Hiệu vỗ vỗ tay, dùng giọng điệu nhẹ nhàng và ấm áp nói.
Cả ba người đi về phía anh.
"Đồng nghiệp mới, Tổng Vân Nhĩ."
Một người phụ nữ trong đó nhìn Tổng Vân Nhĩ, nhíu mày, trong mắt cô ta hiện rõ vẻ từ chối cùng không khách khí.
"Xin chào, tôi tên Thư Miêu." Người phụ nữ còn lại mỉm cười thân thiện, đưa tay phải về phía Tống Vân Nhĩ.

"Xin chào, tôi là Lý Đông Bạch." Người đàn ông đưa tay về phía Tống Vân Nhĩ.
Cao cao gầy gầy, đeo một cặp kính cận dày cộp, nụ cười trên môi có chút ngại ngùng.
"Chào mọi người, tôi, Tống Vân Nhĩ." Tống Vân Nhĩ cũng nở nụ cười thân thiện.
"Tần Triều Quân." Người phụ nữ mang theo địch ý với Tống Vân Nhĩ, vẻ mặt lạnh lẽo nói, sau đó xoay người rời đi.
Lúc xoay người còn trừng mắt nhìn Chương Thành Hiệu, vặn eo ưỡn hông như một con khổng tước cao ngạo.
Tổng Vân Nhĩ sờ sờ mũi mình, vẻ mặt mờ mịt mang theo một chút ngượng ngùng.
Cô ấy ...!sao lại đắc tội với người ta rồi?
"Thư Miêu, dẫn Vân Nhĩ theo.

Với cả, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn.

Tôi mời." Chương Thành Hiệu vẫn nói với vẻ mặt nhã nhặn lại khách khí, "Phần mềm như thế nào, cô hướng dẫn Vân Nhĩ đi.

À, phải rồi, Vân Nhĩ, cô đến phòng làm việc của tôi trước.

Tôi sẽ bàn với cô về tiền lương và các thỏa thuận khác trước."
"Vâng." Tống Vân Nhĩ gật đầu, sau đó khách khí cười với Thư Miểu, "Cảm ơn, sau này phải làm phiền cô rồi, mong cô chỉ giáo cho tôi nhiều hơn."
"Không có gì, không cần khách khí." Thư Miều cười híp mắt cong lên, rất đáng yêu.
"Ngồi đi." Chương Thành Hiệu chỉ vào chiếc ghế đối diện và rót một tách trà cho Tống Vân Nhĩ.
"Cảm ơn." Tống Vân Nhĩ luôn duy trì lễ phép mà mình nên có.
Chương Thành Hiệu ngồi xuống ghế, nói: "Ứm, tôi sẽ không nói lòng vòng với cô.

Công ty hiện chỉ có năm người trong chúng ta, bởi vì ta mới thành lập được một năm.

Tuy nhiên, số lượng đơn đặt cũng khá ổn.

Nhưng vẫn là phải dựa vào nỗ lực của chính mình.

Chỉ khi khách hàng hài lòng thì mới quay lại đặt hàng lần tiếp theo."
"Vâng, tôi hiểu." Tống Vân Nhĩ gật đầu, từ trong túi xách lấy ra một bản phác thảo đã vẽ sẵn: "Tối qua tôi đã vẽ một bản phác thảo, anh xem một chút, có đủ ứng tuyển vào vị trí trợ lý này hay không."
Chương Thành Hiệu nhận lấy, sau đó hơi kinh ngạc.
Nó chỉ là một bản phác thảo, không có màu sắc, càng không có hiệu ứng chuyển động.

Nhưng rõ ràng là nó trông đã rất chuyên nghiệp.
Nếu nó được thêm màu sắc, cộng với không gian ba chiều thì rõ ràng, nó là một tác phẩm rất tốt.
Cái này, cô ấy mới làm tối qua?
"Rất tốt!" Chương Thành Hiệu hài lòng gật đầu, "Không hổ là học chuyên ngành kỹ thuật dân dụng.

Trước tiên,
Thư Miêu sẽ dạy cô sử dụng phần mềm.

Cô vừa mới tới, không vội vẽ.

Hãy làm quen với việc xử lý cùng phần mềm trước, nó sẽ mất thời gian.

"
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh rất nhiều vì đã cho tôi cơ hội này."
"Về tiền lương..."
"Chương tổng!" Tần Triều Quân gõ cửa tiến vào, cắt ngang lời anh, vẻ mặt cao ngạo liếc xéo Tống Vân Nhĩ, "Muốn nói với anh một tin vui về đơn đặt hàng này.

Anh có thời gian không?"
Sau đó trực tiếp đặt mông chen Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ cười có chút lúng túng, nói với Chương Thành Hiệu: "Hai người bàn việc trước, tôi đi ra ngoài."
"Được, chúng ta sẽ nói tiếp chuyện này sau."
"Cô đang làm gì vậy!" Sau khi Tống Vân Nhĩ ra khỏi cửa, Chương Thành Hiệu nhìn Tần Triều Quân có chút không vừa lòng.
"Tôi làm gì?" Tần Triều Quân tức giận nhìn anh ta, "Chương Thành Hiệu, anh có ý gì?
"Ra ngoài!" Chương Thành Hiệu chỉ vào cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận