Cửu Biệt Trùng Phùng


"Haiz, mùi giấm chua như vậy." Thư Miêu lắc đầu, lẩm bẩm một mình.
Tổng Vân Nhĩ nhìn lướt qua văn phòng của Chương Thành Hiệu và hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô nên tìm thời gian giải thích với mọi người, cô chỉ đến làm việc và không có một chút quan hệ nào với Chương tiền sinh.
"Suyt!" Thư Miêu hướng về phía cô làm một động tác im lặng, rất thần bí nói: "Cái gì cũng đừng nói, cứ giữ trong bụng.

Làm tốt công việc của chính mình, đó mới là tốt nhất."
Tống Vân Nhĩ ngơ ngác nhìn cô, hiển nhiên trong lúc nhất thời không hiểu được.
Thư Miêu lại hướng về phía về cô, thần bí cười một tiếng.
Buổi trưa, tại một nhà hàng.
Chương Thành Hiệu chào mừng Tống Vân Nhĩ gia nhập đội ngũ của họ.
Tống Vân Nhĩ không ngờ lại gặp Chung Nhiêu và Tống Vân Tường ở đây.
"Vân Nhĩ, đến ăn trưa sao?" Chung Nhiêu nhìn Tống Vân Nhĩ chuẩn bị tiến vào căn phòng, cười nhẹ chào hỏi.
"Ừ" Tống Vân Nhĩ nhàn nhạt trả lời.
"Em có tiện không? Tôi muốn nói với em vài câu, làm phiền anh 2 phút." Chung Nhiêu vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Được rồi, anh nói đi." Tống Vân Nhĩ gật đầu, buông tay đang định đẩy cửa đi vào, dựa vào vách tường bên cạnh.
Chung Nhiêu khẽ cau mày, tự hồ có chút khó xử, "Có thể đổi chỗ khác không?"

"Không cần, hai phút đồng hồ rất nhanh.

Anh nói đi." Tống Vân Nhĩ từ chối.
Chung Nhiêu hơi kinh ngạc, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể chậm rãi nói: "Vân Nhĩ, đề nghị lần trước của tôi, em suy nghĩ thế nào?"
Tống Vân Nhĩ ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh nói lời này có ý gì.
"Là..." Chung Nhiêu hơi dừng một chút, nghiêm mặt nói, "Kỳ thật hắn hoàn toàn không xứng với em, Vân Nhĩ, em ủy khuất chính mình đi cùng với hắn, có đáng không?"
Tống Vân Nhĩ cười nhạt một tiếng, "Có đáng hay không đều là chuyện của tôi.

Chung tiên sinh có lòng rồi, tôi hiểu ý tốt của anh.

Tôi biết mình đang làm gì, cảm ơn anh.

Vậy cứ như thế..."
"Vân Nhí!" Chung Nhiêu ngắt lời cô, vội vàng nói, "Em cho tôi thêm một cơ hội được không?"
Tống Vân Nhĩ sững người, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, sau đó mím môi cười, không chút do dự nói:
"Không muốn!"
Chung Nhiêu lộ ra vẻ thất vọng, "Tại sao em lại từ chối nhanh như vậy? Em không nghĩ tới sao? Tôi hứa với em, chỉ cần em nguyện ý..."
"Không nghĩ tới!" Tống Vân Nhĩ ngắt lời anh ta, mặt không chút thay đổi thay đổi nói: "Bất kể lúc nào thì đáp án cũng sẽ giống như nhau."
Sau đó cô nhìn về phía sau Chung Nhiêu, nói: "Chung tiên sinh, bạn gái anh đang đợi anh!"
Chung Nhiêu quay ngoắt lại, nhìn thấy Tống Vân Tường đứng sau ba thước.
Tống Vân Tường sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng nhìn Chung Nhiêu, đáng thương lại ủy khuất vạn phần, bộ dạng như một con sâu đáng thương bị người ta vứt bỏ.
"Vân Tường..." Chung Nhiêu không ngờ Tổng Vân Tường xuất hiện ở phía sau anh, còn nghe được những gì anh nói với Tống Vân Nhĩ.
Một chút chột dạ nổi lên, cũng không biết làm thế nào, anh cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.
Có một cảm giác tự trách có lỗi với Tống Vân Tường.
Tống Vân Tường đưa tay ôm mặt, gần như khóc bỏ chạy.
Chung Nhiêu ngây người đứng đó, hai chân không nhúc nhích được, cả người như bị keo dính chặt.
Hoặc là trong lòng có một loại tiềm thức, nếu anh ta đuổi theo Tống Vân Tường thì sẽ có lỗi với Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ khẽ liếc hắn một cái, không nói gì, đẩy cửa đi vào phòng ăn của mình.
Chung Nhiêu lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo hướng Tống Vân Tường bỏ chạy.
Tổng Vân Nhĩ, đồ tiện nhân này, tao sẽ không tha cho mày!

Trong lòng Tống Vân Tường tràn đầy hận ý đối với Tống Vân Nhĩ, hận không thể lập tức giết chết cô....
Không, là để cho Tống Vân Nhĩ sống không bằng chết, chứ không phải để cô chết nhanh chóng.
Trong đầu Tống Vân Tường hiện lên một ý nghĩ, đôi mắt lộ ra vẻ dữ tợn, u ám.
Tổng Vân Nhĩ, mày đợi đấy, tao nhất định sẽ đề cho mày sống không bằng chết!
"Vân Tường!" Chung Nhiêu nhanh chóng đuổi kịp Tống Vân Tường, vội vàng giải thích, "Em nghe anh giải thích!
Mọi chuyện không phải như em nhìn thấy!
Anh giữ chặt Tống Vân Tường.
Tống Vân Tường ngã vào trong vòng tay anh, trán cô ta đập mạnh vào ngực anh.
"Chung Nhiêu!" Tống Vân Tường nhướng mi nhìn anh, trong mắt đấm lệ, "Nếu như anh thật sự muốn ở bên Tống Vân Nhĩ, em nguyện ý buông tay thành toàn cho hai người!"
"Không phải!" Chung Nhiêu vội vàng nói, "Anh không hề nghĩ như vậy!
"Nhưng mà, vừa rồi anh rõ ràng nói như vậy!" Tổng Vân Tường tức giận nói.
Chung Nhiêu sững sờ, ngây người, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, cứ vô lực nhìn Tống Vân Tường như vậy
Thấy vậy, Tống Vân Tường lại một lần nữa rơi xuống hai dòng nước mắt uất ức, thoát ra khỏi vòng tay anh,
"Chung Nhiêu, anh đi tìm Vân Nhĩ đi! Em sẽ không trách anh, em thích anh, yêu anh, chỉ hy vọng nhìn thấy anh tốt.

Nếu như anh sẽ hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh Tống Vân Nhĩ, em sẵn sàng buông bỏ và thành toàn cho hai người! Nhưng mà, Chung Nhiêu, anh có từng nghĩ đến, Vân Nhĩ đã không còn là..."
Dừng lại, một bộ dạng khó có thể mở miệng.
Chung Nhiêu đương nhiên biết lời cô không nói ra miệng là lời gì.
Đúng vậy, Tống Vân Nhĩ không còn là một người phụ nữ trong trắng nữa, cô ấy qua lại cùng người đàn ông khác, hơn nữa còn cùng 5 năm.
Không có người đàn ông nào không quan tâm đến điều này.
Tất cả đều hy vọng rằng người phụ nữ của mình trong sạch và là người tiên của họ.

Tống Vân Nhĩ đã sống cùng người đàn ông khác được 5 năm.
5 năm, Chung Nhiêu thậm chí còn nghĩ, nếu Tống Vân Nhĩ nguyện ý đi cùng hắn, thì hắn cùng Tống Vân Nhĩ....
Chỉ cần vừa nghĩ tới Tống Vân Nhĩ và Nghiêm Dịch Huân đã ngủ với nhau, Chung Nhiêu liền cảm thấy không thể chấp nhận được.
Tuy nhiên, Tống Vân Tường thì khác.
Khi Tống Vân Tường ở bên anh, cô ấy còn trong trắng.
Cho nên, hắn không nên nghĩ về Tống Vân Nhĩ nữa, hắn nên có trách nhiệm với Tống Vân Tường.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi lại một lần nữa ôm Tống Vân Tường vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Anh xin lỗi, sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa.

Anh hứa rằng sẽ không bao giờ nói những điều như vậy với cô ấy nữa.

Anh sẽ có trách nhiệm với em."
Tống Vân Tường rúc vào trong ngực anh ta, ngước mắt lên, nước mắt lưng tròng nhìn anh, "Chung Nhiêu, em không muốn anh bởi vì em cho anh lần đầu tiên, còn Vân Nhĩ không phải lần đầu tiên, mà để anh..."
"Đừng nói nữa" Chung Nhiêu ngắt lời cô, "Là anh bị ma quỷ mê hoặc, em nói đúng, cô ấy đã ở cùng Nghiêm Dịch Huân 5 năm.

Tình nguyện cùng hắn sống chung cũng không muốn trở về nhà, Tống Vân Nhĩ như vậy, không đáng để anh động tâm với cô ta..."
"Wow, thật là cảm động!" Có tiếng vỗ tay, lại có giọng nói xấu xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận