Cửu Biệt Trùng Phùng


Lệ Đình Xuyên còn đang ở trong phòng làm việc thì điện thoại của anh đổ chuông.
Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình, lông mày Lệ Đình Xuyên nhíu lại, vẻ chết lặng, lộ ra khí tức u ám.
Tổng Vân Nhĩ, cô còn dám gọi cho tôi!
Trình Dương ở đối diện liếc nhìn dãy số, sau đó nhìn vẻ mặt âm u muốn giết người của Lệ Đình Xuyên, rất thức thời đứng lên, "Anh Lệ, tôi đi đặt đồ ăn, chút nữa sẽ quay lại báo cáo công việc với anh."
Lệ Đình Xuyên không nói gì, chỉ một mặt lạnh lùng.
Anh ấy cũng không có ý muốn nghe điện thoại, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Điện thoại di động vẫn đổ chuông, có một bộ dạng kiên nhẫn hơn bất cứ ai.
Cuối cùng, Lệ Đình Xuyên đã thỏa hiệp.
Những ngón tay thon dài lướt trên màn hình, giọng nói gắt gỏng vang lên, "Tôi vẫn chưa chết..."
"Chú Lệ, con là Thạch Đậu." Bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của Tiểu Thạch Đậu.
Lệ Đình Xuyên hơi giật mình, nhất thời cho rằng mình nghe nhầm.
Nhìn lại số điện thoại trên màn hình, đúng là số điện thoại của người phụ nữ Tống Vân Nhĩ, không sai.
Cái số này, 5 năm chưa từng xuất hiện trong tầm mắt của anh, lại bị anh ghi nhớ kỹ trong lòng.
"Thạch Đậu, con ở chỗ cô ấy à?" Giọng Lệ Đình Xuyên lập tức trở nên nhẹ nhàng, như thể anh đang đối mặt với đứa con gái nhỏ của mình, rất nhẫn nại và không có nóng nảy.
"Vâng, đúng vậy! Con đang ở chỗ Tiểu Nhĩ Đóa." Giọng nói vui vẻ của Thạch Đậu vang lên, "Chú Lệ, chú có thể làm ơn giúp con một việc được không!"
"Ừm, con nói đi!"
"Hôm nay con muốn ở đây ngủ cùng với Tiểu Nhĩ Đóa một đêm.


Nhưng, con không muốn cho mẹ biết.

Chú có thế gọi cho mẹ và nói là con đang ở cùng với chú không! Chú Lệ, làm ơn, làm ơn đi mà, chú giúp con đi! Con nhớ Tiếu Nhĩ Đóa, đã rất lầu rồi con không được gặp cô ấy.

Chú Lệ, chú hiểu rõ con nhất, thích Thạch Đậu nhất, chú cũng hy vọng con và Tiểu Nhĩ Đóa đều tốt đúng không?"
Lông mày Lệ Đình Xuyên nhíu lại, ngay cả Thạch Đậu cũng có thể nhìn ra được sự tình, vậy mà người phụ nữ
Tống Vân Nhĩ một chút cũng hề cảm nhận được.
"Được, chú biết rồi." Lệ Đình Xuyên chậm rãi nói, "Đưa điện thoại cho cô ấy."
"Được, được!" Tiều Thạch Đậu vui vẻ nhảy cẫng lên, trả lại điện thoại cho Tống Vân Nhĩ, "Tiều Nhĩ Đóa, chú Lệ có chuyện muốn nói với cô, vậy thì con sẽ không làm phiền nữa, con lên giường nằm."
Tống Vân Nhĩ cầm điện thoại, chỉ cảm thấy nặng nề, trong lòng từng chút chĩu xuống.
Cô có chút cảm giác không biết nên đối mặt với Lệ Đình Xuyên như thế nào, trong lòng có chút chột dạ cùng sợ hãi.
Dù sao buổi trưa, cô ấy cũng đã nói những lời tuyệt tình lại nhẫn tâm như vậy.
Nhưng, Lệ Đình Xuyên, nếu tôi không nói như vậy, thì sao anh chịu nghe lọt tai?
Lệ Đình Xuyên, anh có biết tôi khổ tâm lắm không?
Cô hít sâu một hơi, đưa điện thoại lên sát tai nhưng không dám lên tiếng, dáng vẻ thận trọng, dè dặt.
Nếu Lệ Đình Xuyên có thể nhìn thấy biểu hiện của cô ấy lúc này, anh nhất định sẽ đánh cô.
"Nói đi!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, mang theo mệnh lệnh.
"Nếu tôi không đưa Thạch Đậu về thì sao? Quý Chỉ Nghiên sẽ lo lắng." Tống Vân Nhĩ thận trọng nói.
"Không phải là không gọi điện thoại cho tôi nữa sao? Sao, nhanh như vậy đã nuốt lời à?" Giọng châm chọc của Lệ Đình Xuyên sắc bén vang lên, "Tôi chưa chết, nghe được giọng nói của tôi, có phải khiến cô thất vọng rồi không?"
Tống Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, từng chữ cô nghe được đều khiến trái tim cô đau nhói.
Cầm chặt điện thoại, cắn răng không nói chuyện.
"Tổng Vân Nhĩ, nếu cô dám đem tâm tư đổ dồn lên người Thạch Đậu, tôi sẽ không tha cho cô đâu!" Nói xong trực tiếp cúp máy.
Cả người Tống Vân Nhĩ cứng đờ, lời nói văng vằng bên tai, "Nếu cô dám đem tâm tư đổ dồn lên người Thạch Đậu, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Trong mắt anh, cô chính là một người nay cả đứa nhỏ cũng không buông tha sao?
Thạch Đậu quan trọng với anh như vậy vì cô bé là con gái của Quý Chỉ Nghiên?
Cho nên, nói thế nào vẫn là Quý Chỉ Nghiên đối với anh quan trọng, đúng không?
"Tiểu Nhĩ Đóa, cô sao thế?" Góc áo bị Tiểu Thạch Đậu nhẹ nhàng kéo kéo, giọng nói quan tâm lại lo lắng vang lên.
Cô rũ mắt xuống, nhìn thấy Tiểu Thạch Đậu đang ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như suối nhìn cô chớp chớp mắt, tràn đầy ưu tư.
Tống Vân Nhĩ mím môi xoa xoa mái tóc của cô, "Không có gì.


Tại sao con không muốn cho mẹ mình biết đang ở đây?"
Cô đột nhiên nghĩ đến, lần đó ở hành lang khách sạn, rõ ràng cô đã gặp Thạch Đậu 2 lần.
Nhưng khi Lệ Đình Xuyên bế Đường Đậu bên cạnh Quý Chỉ Nghiên, Thạch Đậu không hề lộ ra biểu hiện quen biết cô.
Còn nữa, cô và Lệ Đình Xuyên đưa Thạch Đậu đi tới khu nghỉ dưỡng hai ngày, sau lần đó gặp Quý Chỉ Nghiên, cô bé cũng không nhắc tới.
Là Thạch Đậu không nói cho cô ấy biết, hay là Quý Chỉ Nghiên cố ý không nhắc tới?
Đôi mắt xinh đẹp của Thạch Đậu lấp lánh lên, chớp chớp như một vì sao trên bầu trời đêm.
Vẻ mặt rất chân thành lại hoạt bát mà nói: "Aiya, con đã là một đứa trẻ lớn, con cũng có không gian riêng tư, cũng có bạn bè riêng.

Vậy nên con không cần phải kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện.

Cũng giống như mẹ con có sự riêng tư và bạn bè riêng của chính mình, sẽ không nói với con mọi thứ.

Cô là bạn của con, con thích cô, và cũng không cần phải cho mẹ con biết."
Nghe Thạch Đậu nói câu "Con thích cô", Tống Vân Nhĩ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tâm tư quấy phá, cô tham lam muốn ở lại vơi Thạch Đậu cả đêm, cũng không muốn Quý Chỉ Nghiên biết cô và
Thạch Đậu đã từng tiếp xúc với nhau nhiều lần.
Trong tiềm thức, Tống Vân Nhĩ cảm thấy điều này khiến cô có cảm giác mình đang ở bên cạnh đứa con của mình.
Điều đó có thể làm cho cô cảm thấy con của mình đang ở bên cạnh mình, chưa bao giờ rời khỏi cô.
Cũng chỉ có cách này mới khiến cô cảm thấy mối quan hệ của mình và Lệ Đình Xuyên không quá tệ như vậy.
"Vậy thì, con có thể hứa với cô một chuyện hay khong?" Tống Vân Nhĩ hỏi một cách cẩn thận và ngập ngừng.
"Được ạ!" Tiều Thạch Đậu gật đầu, vẻ mặt 'Chỉ cần là ngươi nói, ta đều đồng ý.
Tống Vân Nhĩ mỉm cười, "Con có thể không nói cho chú Lệ biết, cô ...!sống ở chỗ này được không? Đây là bí mật giữa chúng ta, được chứ?"

Thạch Đậu ngơ ngác nhìn cô, cắn chặt môi dưới, sau đó gật đầu, "Được thôi, bí mật giữa chúng ta.

Ngoắc tay, con sẽ không nói cho ai biết."
"Được, ngoắc tay."
"Vậy sau này, con có thể thường xuyên tới gặp cô được không?"
"Có thể, nhưng con phải gọi cho cô trước.

Nói cho cô biết con đang ở đâu để cô sẽ đến đón con."
"Vậy cho con số điện thoại đi.

Đó vẫn là bí mật giữa chúng ta, con sẽ không nói cho bất kỳ ai, ngay cả là chú Lệ cũng không nói."
(Quý gia)
Gia đình 3 người đang ngồi ăn tối thì điện thoại di động của Quý Chỉ Nghiên đổ chuông.
Nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, đôi mắt của Quý Chỉ Nghiên lóe lên một tia vui mừng không thể xóa nhòa.
"Đình Xuyên, anh đang tìm em à?!" Trong giọng nói lộ ra vẻ hưng phấn và kích động.
"Ừm, để nói với em một tiếng, Thạch Đậu đang ở cùng với tôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận