Thạch Đậu?
Quý Chỉ Nghiên đột nhiên phát hiện, trong nhà không nhìn thấy Thạch Đậu.
Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia lo lắng và hoảng sợ, vội vàng nói: "Thạch Đậu, con bé lại đến làm phiền anh sao? Đình Xuyên, hai người đang ở đâu? Em sẽ tới đón con bé.
Đứa nhỏ này, em..."
"Không cần." Lệ Đình Xuyên bình tĩnh ngắt lời cô, "Để con bé ở lại với tôi đêm nay, ngày mai tôi sẽ đưa con bé đi nhà trẻ.
Không cần phải lo lắng, con bé ở đây với tôi, không đi lạc đâu."
"Vậy thì ...!Đình Xuyên, cảm ơn anh.
Em đang định ra ngoài tìm con bé." Quý Chỉ Nghiên vội vàng, trong lòng tràn đầy lo lắng, "Em thật sự không biết phải làm thể nào với con bé! Thật không khiến người ta bớt lo, em đến nhà trẻ đón nhưng không thấy, tưởng rằng con bé đã tự mình đi về nhà.
Về đến nhà vẫn không thấy ai, em toát mồ hôi hột vì lo lẳng, còn đang định lái xe ra ngoài tìm con bé.
Đình Xuyên, anh đừng có lại chiều hư con bé."
"Được rồi, tôi biết.
Em yên tâm đi, vậy nhé."
"Đình ..." Còn chưa dứt lời, bên kia Lệ Đình Xuyên đã cúp máy.
Quý Chỉ Nghiên nhíu mày thật sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ âm trầm quỷ dị, tay phải đang siết chặt điện thoại, bộ dáng hận không thế bóp nát điên thoại.
"Chỉ Nghiên, có chuyện gì vậy?" Lôi Lệ Như hỏi.
"Mẹ, Thạch Đậu không về, sao mẹ lại không phát hiện ra?" Quý Chỉ Nghiên nhìn Lôi Lệ Như, cí chút chất vấn.
Lôi Lệ Như hơi ngần ra, "Con bé còn chưa về sao?"
"Mẹ, mẹ sao thế?" Quý Chỉ Nghiên tức giận trừng mắt nhìn bà một cái, "Một người lớn như thế, trong nhà không thấy, vậy mà sao mẹ lại không có một chút cảm giác gì? Mẹ không đến nhà trẻ đón con bé sao? Bây giờ đã hơn 7 giờ rồi.
Con bé không trở vệ, mẹ cũng không phát hiện ra! con cũng không phát hiện ra! Mẹ, mẹ đây là muốn Lệ Đình Xuyên phát hiện ra điều gì?"
Lôi Lệ Như nghe vậy, trên mặt biểu lộ có chút không được tự nhiên, "Được rồi, lần sau mẹ chú ý hơn chút là được.
Đứa nhỏ này cũng thật là, một chút cũng không làm cho người ta bớt lo lắng! Ta làm gì có nhiều tâm sức đề chăm sóc con bé như vậy?"
"Cạch!" Đôi đũa đập mạnh xuống bàn, bầu không khí trở nên có chút hẹp lại và căng thẳng.
Quý Thọ Đông liếc mắt nhìn hai mẹ con, nhìn chằm chằm Quý Chỉ Nghiên, lớn tiếng mắng: "Còn trách cứ mẹ mình, không nghĩ rằng mình cũng có vấn đề sao?"
"Ba, con...
"Con bé là con gái của con, không thấy con bé đâu, làm mẹ mà một chút cũng không biết sao?" Quý Thọ Đông trừng mắt nhìn cô, "Lần trước đã xảy ra chuyện như vậy, giờ vẫn còn để chuyện như vậy xảy ra lần nữa? Cả hai lần đều là Lệ Đình Xuyên? Chỉ Nghiên, con cho rằng Lệ Đình Xuyên là kẻ ngốc sao? Sẽ không nghi ngờ sao? Thay vì chỉ đặt tâm tư của mình lên người Lệ Đình Xuyên một cách mù quáng mà xem nhẹ vấn đề trọng yêu nhất!"
Sắc mặt Quý Chỉ Nghiên lập tức tái nhợt, thân thể khẽ lay động, cắn chặt môi dưới, gật đầu nói: "Ba, con biết rồi."
Quý Thọ Đông đảo mắt nhìn về phía Lôi Lệ Như, trầm giọng nói: "Bà cũng vậy! Bà không có nhiều tâm sức sao?
Bà còn định đem tâm sức đặt ở chỗ nào? Có phải đợi đến khi Lệ Đình Xuyên phát hiện ra manh mối trước mắt, mới biết lo lắng và sợ hãi? Mà, tôi nghe nói người phụ nữ đó đã được ra ngoài?"
Hai mẹ con đồng loạt gật đầu, cùng biểu cảm lo lắng.
Quý Thọ Đông lại khó hiểu trừng mắt nhìn hai người bọn họ, "Hừ, vậy còn không giám sát chặt lấy đứa nhỏ?
Muốn đứa nhỏ tự mình đi theo người ta, mới biết khóc sao!"
"Thọ Đông, ông nói chuyện năm đó, chúng ta làm bí mật như vậy, sẽ không ai biết được sao?" Lôi Lệ Như thận trọng hỏi.
Đôi mắt bà ta hiện lên sự căng thẳng, nói xong còn nặng nề nuốt từng ngụm nước miếng.
Chuyện năm đó, những kẻ biết chuyện, đều đã được xử lý, giải quyết sạch sẽ, hơn nữa cũng không phải bọn họ trực tiếp ra mặt.
"Bà còn biết lo lắng sao?" Quý Thọ Đông lại tức giận trừng mắt nhìn bà ta, "Đặt tâm tư lên người đứa nhỏ, giám sát chặt một chút.
Đứa nhỏ đó là quỷ tinh đấy!"
Lôi Lệ Như nặng nề gật đầu, "Được, tôi biết rồi.
Sau này tôi sẽ ít đi làm đẹp, đánh bài cùng những người đó, sẽ mỗi ngày đưa đón con bé đến nhà trẻ."
"Lệ Đình Xuyên có nói anh ta đưa đứa nhỏ đi đâu không?" Quý Thọ Đông nghiêm mặt hỏi.
"Không nói." Quý Chỉ Nghiên lắc đầu.
"Sao lại một chút tâm tư như vậy cũng không có!" Quý Thọ Đông trách cứ, "Sáng mai, nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đó là con gái con, không phải của Lệ Đình Xuyên.
Anh ta đối xử tốt với đứa nhỏ là vì anh ta thẹn với con! Nếu không phải chuyện năm đó, con cảm thấy mình có thể ở bên cạnh anh ta 5 năm qua sao? Chỉ Nghiên, con là một người thông minh, biết rõ đứa nhỏ này có ý nghĩa gì đối với mình! Đừng đem sự áy náy và trách nhiệm của Lệ Đình Xuyên đối với mình tiêu hao hết!"
Quý Chỉ Nghiên trong lòng đã hoảng, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Làm sao cô ấy có thể phạm một lỗi sai nhỏ như vậy chứ?
Còn phạm phải hai lần liên tiếp.
Mặc dù, lần trước là cô ấy gọi điện cho Lệ Đình Xuyên trước.
Nhưng, đứa nhỏ mất tích một ngày một đêm, cô mới phát hiện ra để gọi điện thoại cho anh.
Cô ấy là mẹ như này, có phải quá không coi trọng đứa con của mình ra gì rồi?
Lần này lại còn là Lệ Đình Xuyên gọi điện thoại tới, cô mới phát hiện không thấy đứa nhỏ đâu.
Không được, về sau chuyện như vậy, tuyệt đối không thể lại phát sinh.
Khi điện thoại Tống Vân Nhĩ đồ chuông, Tiều Thạch Đậu vẫn đang ngủ say trên giường.
Giống như một chú mèo con mập mạp, cuộn tròn thành quả bóng, khóe miệng lại còn chảy một hàng nước dãi.
Nhìn tư thế ngủ lười biếng của Thạch Đậu, trái tim của Tống Vân Nhĩ lại mềm nhũn.
Giống như nhìn thấy đứa con của mình, tâm tràn đầy thỏa mãn, trên khuôn mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, nụ cười trên mặt Tổng Vần Nhĩ cứng đờ.
Lệ Đình Xuyên?
"Alo," Tống Vân Nhĩ nhấc điện thoại, âm thanh phát ra ở mức thấp nhất, người cũng tránh xa giường một chút, cố gắng không gây ồn ào tới Tiểu Thạch Đậu.
"Ở đầu?" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, vẫn là Lệ Đình Xuyên cao cao tại thượng, còn mang theo vài phần ,ệnh lệnh, "Tôi đến đón Thạch Đậu."
Tống Vân Nhĩ dáng vẻ rất khổ sở, cô đương nhiên không thể nói cho anh ấy biết cô sống ở đâu.
Nếu như nhìn thấy tình cảnh hiện tại của cô, theo tính cách của Lệ Đình Xuyên, anh nhất định phải đi tra tất cả mọi thứ từ 5 năm trước.
Cứ như vậy, Lệ Trình Trí nhất định sẽ biết tới sự tồn tại của cô.
"Tôi sẽ đưa cô bé đến ..."
"Tôi không thương lượng với cô! Tôi đang ra lệnh cho cô!" Lệ Đình Xuyên ngắt lời cô, lạnh lùng nói.
"Thạch Đậu còn đang ngủ..." Tống Vân Nhĩ chuyển chủ đề.
"Tôi đến đón con bé có phải không có mâu thuẫn gì?"
"." Tống Vân Nhĩ hết lời.
"Chú Lệ, con không muốn chú tới đón con, con muốn Tiểu Nhĩ Đóa đưa con tới nhà trẻ." Giọng nói của Tiểu Thạch Đậu vang lên, "Chú không thể tước đi thời gian ở cùng với Tiểu Nhĩ Đóa của con."
Bên kia điện thoại, Lệ Đình Xuyên dừng lại, im lặng.
Tống Vân Nhĩ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc và trầm của người đàn ông với một chút tức giận.
Vội vàng nói: "Cứ vậy đi, tôi sẽ đưa cô bé tới nhà trẻ, anh không..."
Bên Lệ Đình Xuyên truyền đến tiếng chuông cửa, sau đó....
"Đình Xuyên, anh trong đó à? Em là Chỉ Nghiên, em tới đón Thạch Đậu, con bé đã dậy chưa?"