Tống Vân Nhĩ trong ngực anh kháng nghị vặn vẹo hai cái, nhưng không có ý muốn tỉnh lại.
Lúc xoay người, tự nhiên cọ sát vào một số bộ phận nào đó trên cơ thể người đàn ông, khiến Lệ Đình Xuyên cảm thấy căng ra thêm một lần nữa.
Đặc biệt là hai má áp trên ngực anh, từng chút từng chút cọ xát.
Đôi mắt của người đàn ông đột nhiên nheo lại, thần sắc một mảnh đột nhiên tĩnh.
Sau đó, Tống Vân Nhĩ còn chưa an phận như vậy, trực tiếp mở miệng, không nhẹ không nặng cắn ngực anh một cái.
Người đàn ông như bị điện giật, toàn thân đều mềm nhũn, nhưng lại mắc kẹt ở một nơi nào đó, loại cảm giác này khiến anh ta rất khó chịu.
Anh cay đắng trừng mắt nhìn vào người phụ nữ trong ngực mình, một tay bịt lỗ tai cô, tay còn lại cúp điện thoại không chút do dự.
Quý Chỉ Nghiên nghe thấy âm thanh phát ra từ điện thoại di động, quả thực không thể tin vào tai mình.
Lệ Đình Xuyên cúp điện thoại của cô ấy?
Vậy mà lại cúp điện thoại của cô ấy!
Điều này khiến cô không thể chấp nhận được.
5 năm qua Lệ Đình Xuyên chưa bao giờ cúp điện thoại của cô, chỉ cần là cô gọi điện, bất kể anh đang ở đâu hay đang làm gì, anh đều sẽ ngay lập tức nghe điện thoại của cô.
Nhưng bây giờ, anh ấy thực sự đã cúp máy!
Anh ấy nhất định là ở cùng Tống Vân Nhĩ, nếu không làm sao anh có thể cúp điện thoại của cô, hoặc vốn dĩ là do
Tống Vân Nhĩ cúp máy.
Tổng Vân Nhĩ, cô đừng quá đáng!
Vẻ mặt Quý Chỉ Nghiên vô cùng dữ tợn, trong mắt nổi lên lửa giận, mạnh mẽ ném điện thoại xuống giường.
Cô không cam tâm, cũng đố ky, cô cố gắng lâu như vậy, thật vất vả mới có thể đứng vững bên cạnh Lệ Đình Xuyên.
Nhưng ngay khi Tống Vân Nhĩ quay lại, cô gần như đã bị đánh trở về vị trí ban đầu.
Cảm giác không thể chạm tới đó khiến cô phần nộ đến mức muốn giết người.
Tổng Vân Nhĩ, tại sao cô không chết trong đó!
Lẽ ra ngay từ đầu cô không nên mềm lòng với Tống Vân Nhĩ, hản phải để cô ta không thể ra ngoài.
Quý Chỉ Nghiên cắn chặt môi dưới, cả người tràn đầy tức giận.
Lệ Đình Xuyên ôm Tống Vân Nhĩ ngủ đang ngủ say.
Đây là lần thứ hai trong vòng 5 năm qua, anh được ngủ một cách thoải mái và dễ chịu như vậy.
Lần đầu tiên là thời điểm ở resort, cũng là ôm Tống Vân Nhĩ.
Mặc dù cả hai lần đều không có làm gì, chỉ ngủ một cách thoải mái hơn bao giờ hết, như thể có được toàn bộ thế giới.
Đúng vậy, Tống Vân Nhĩ đối với anh mà nói, chính là cả thế giới.
Anh chỉ cần có một Tống Vân Nhĩ là đủ.
Giờ phút này, mọi hận thù, oán hận đều tan biến, chỉ còn lại sự mãn nguyện cùng an tâm.
Chỉ cần Tống Vân Nhĩ ở trong vòng tay của anh, anh cái gì cũng có thể không so đo.
Không so đo những gì cô đã làm lúc trước, so đo rốt cuộc cô đã cặp kè với bao nhiêu người đàn ông, chỉ cần cô nguyện ý trở lại bên cạnh anh, anh vẫn cưng chiều cô, yêu thương cô như 5 năm trước.
Tổng Vần Nhĩ, em ...!có nguyện ý không?
Ôm thật chặt người phụ nữ nhỏ bé của mình, như thể chỉ cần nới lỏng một chút, người phụ nữ nhỏ bé này sẽ biến mất.
Tống Vân Nhĩ, anh không thể chịu đựng được việc mất em thêm lần nữa.
Cho nên, để giữ em ở bên anh, anh không ngại dùng bất kỳ cách nào.
Nếu em lại không biết tốt xấu như thế, có tin anh sẽ đánh gãy chân em hay không!
Lệ Đình Xuyên nặng nề nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Tư thế ngủ yên bình, khuôn mặt trầm lặng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nụ cười mãn nguyện không thể xóa nhòa.
Rốt cuộc là mơ thấy cái gì, lại có thể cười ngọt ngào lại mãn nguyện như vậy.
Nó có liên quan gì đến tôi không?
Di chuyển gương mặt mình, cọ cọ lên trên ngực anh, đôi tay nhỏ bé kia cũng có chút không an phận mà vuốt ve trên người anh, còn một bộ dáng rất an tâm thoải mái lại hưởng thụ.
Ngược lại, sự khó khăn đã đánh thức Lệ Đình Xuyên.
Đối với anh, hành động này quả thực chính là một loại sống không bằng chết.
Cơ bắp toàn thân căng ra, cứng ngắc, trong đôi mắt kia, khúc xạ ra từng chùm dục hỏa.
Và tự nhiên, nhiệt độ cơ thể thẳng tắp tăng lên.
Nóng đến mức Tống Vân Nhĩ có chút không thoải mái nhíu mày khó chịu.
Sau đó lại dùng mũi của mình cọ trên lồng ngực anh.
Người phụ nữ chết tiệt!
Lệ Đình Xuyên cố nén, oán hận trừng mắt nhìn người phụ nữ đã chọc giận còn hồn nhiên không biết.
Rất muốn đè cô ấy xuống dưới thân, mãnh liệt yêu cô một phen.
Nhưng rồi anh đã phải mạnh mẽ dập tắt ý nghĩ này.
Tống Vân Nhĩ cảm thấy mũi có chút ngứa, giống như bị vật gì dính vào.
Mở mắt ra...
Trước mắt là một làn da màu lúa mì, còn có ...!một ...!ờ, màu hồng đậu.
Còn ...!còn có hai hàng dấu răng mờ mờ.
Lúc này, Tống Vân Nhĩ hoàn toàn sững sờ, đầu óc trống rỗng.
Cô ấy ...!cô ấy đã làm gì?
Nhiệt độ nóng bỏng kia truyền tới khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
"Đùng" một cái, từ trong ngực anh chui ra.
"Tống Vân Nhĩ!" Âm thanh người đàn ông nghiến răng nghiến lợi vang lên.
Tổng Vân Nhĩ không đề ý nhiều như vậy, đưa tay lên sờ trán anh.
Cũng giống như trên người anh, trán anh vẫn rất nóng.
"Sao vẫn còn nóng như vậy? Đêm qua rõ ràng đã hạ sốt, tại sao lại phát sốt rồi?" Tống Vân Nhĩ một mặt lo lắng, khẩn trương nhìn anh, "Tôi đi gọi điện cho bác sĩ Bảo, nói anh ta đến tiêm thêm một mũi nữa cho anh."
Sau đó vén chăn ra định xuống giường.
Kết quả.......
"A!" Tống Vân Nhĩ hét lên!
Tại sao cô ấy không mặc gì trên người?
Rõ ràng hôm qua cô ấy mặc đồ ngủ, sao bây giờ lại một tấc vải cũng không mặc vậy?
Mà, cô ấy ...!lên giường bằng cách nào?
Cô nhớ rõ hôm qua cô ghé đầu nằm trên mép giường nhìn anh, hình như còn nắm tay anh.
Nhưng sau đó thật sự không trụ nổi nữa, rồi hình như liền ngủ thiếp đi.
Cũng bởi anh đã hạ sốt nên cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, tại sao bây giờ, cô ấy không những chỉ ở trên giường, mà trên thân còn trống trơn?
"Lệ Đình Xuyên, tại sao tôi lại ở trên giường?" Tống Vân Nhĩ kéo chăn, quấn chặt lấy mình, chất vấn Lệ Đình Xuyên.
Sau đó, vì chăn bông bị kéo quá xa, cô đã kéo hết chăn bông trên cơ thể của người đàn ông.
Kết quả là, cơ thể người đàn ông không mảnh vải che thân lộ ra trước mắt cô.
Thân hình cường tráng, làn da màu lúa mì, không chút mỡ thừa, đôi chân dài miên man, đường cong quyến rũ, còn có kia ...!không chút khách khí...
"Lệ Đình Xuyên, anh mặc quần áo cho tôi!" Tống Vân Nhĩ lấy tay che mắt, tức giận nói.
"Quần áo là do tôi tự cởi sao?" Giọng nói ôn nhu mị hoặc của người đàn ông vang lên, lộ ra vài phần đùa giỡn.
Tống Vân Nhĩ ngần ra.
Có vẻ như ...!hôm qua cô ấy đã cởi nó ra.
Nhưng, không phải là vì cô lau người cho anh ta sao?
"Vậy tại sao tôi lại ở trên giường của anh, còn nữa, tại sao tôi không mặc quần áo?" Tổng Vân Nhĩ nghiễn răng hỏi.
Lệ Đình Xuyên thuận thế ngồi dựa vào lưng giường, lạnh nhạt nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Làm sao tôi biết được? Có lẽ là người nào đó quá nóng vội, ngay cả một người sắp chết cũng không buông tha, suy đi tính lại..."
"Lệ Đình Xuyên, anh đừng nói nhảm!" Tống Vân Nhĩ bổ nhào qua, che miệng của anh.
Thân thể người đàn ông cứng đờ, xoay người một cái đè cô xuống, "Nói đi, tôi chết rồi, em có khóc không!"