"Tôi kêu Trình Dương tới đón em, tinh thần em không tốt, không thích hợp lái xe." Lệ Đình Xuyên nhìn Quý Chỉ Nghiên trầm giọng nói, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Trình Dương.
"Đình Xuyên!" Quý Chỉ Nghiên gọi anh lại, một mặt đưa tình nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình yêu, thận trọng hỏi:
"Anh...!có thể tiễn em đi một đoạn hay không?"
Lệ Đình Xuyên vừa mở miệng, Quý Chỉ Nghiên vội vàng nói: "Không cần đưa em về nhà, tiển em đi một đoạn.
Đi cùng em ra ngoài khu này là được.
Em không lái xe nữa, ra ngoài khu này, em bắt taxi về là được.
Anh đi cùng em, trò chuyện, em ...!tâm trạng có thể tốt hơn một chút.
Đình Xuyên, được không?"
Cô nhìn Lệ Đình Xuyên vừa mong đợi vừa đáng thương, trong mắt mang theo ủy khuất cùng bất lực, còn có nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Với ánh mắt này của Quý Chỉ Nghiên, Lệ Đình Xuyên không có cách nào từ chối, huống chi yêu cầu của cô cũng không quá đáng, chỉ yêu cầu anh đi cùng cô ra ngoài khu dân cư mà thôi.
Còn nữa, năm đó Quý Chỉ Nghiên bị ngưởi ta cưỡng hiếp là vì anh.
Vì vậy, anh đối với Quý Chỉ Nghiên, có phần trách nhiệm.
"Được." Lệ Đình Xuyên gật đầu, "Đi thôi, ở đây cũng không dễ bắt taxi, hay là để Trình Dương đưa về.
Xe của em, tôi sẽ cho người lái về Quý gia."
Quý Chỉ Nghiên mỉm cười rạng rỡ, "Đình Xuyên, cảm ơn anh.
5 năm nay, nếu như không có anh ở bên cạnh em, em thật không biết mình có thế chống đỡ hay không.
Đình Xuyên, hEm chỉ có anh và Thạch Đậu."
Lệ Đình Xuyên trầm mặc không nói gì, đi về phía cửa, bất giác liếc nhìn căn phòng trên tầng hai.
Cửa phòng đóng chặt, anh không biết người phụ nữ Tống Vân Nhĩ có nghe thấy lời Quý Chỉ Nghiên nói không, cô ấy sẽ nghĩ gì.
Tổng Vân Nhĩ, tại sao em lại tuyệt tình như vậy?
Nếu em có một nửa lòng tốt của Chỉ Nghiên đối với tôi, tôi đều sẽ mãn nguyện.
Nếu như năm đó ...
Không!
Lệ Đình Xuyên bác bỏ ý nghĩ lóe lên trong đầu, anh thà rằng Tống Vân Nhĩ rời bỏ anh, cũng không muốn người bị người ta cưỡng hiếp 5 năm trước là Tống Vân Nhĩ.
Nếu như, người năm đó là Tống Vân Nhĩ, Lệ Đình Xuyên nghĩ, anh nhất định sẽ phát điên mất.
Sau đó, dù phải trả giá bao nhiêu, cũng nhất định tìm ra những kẻ đó, để cho bọn chúng sống không bằng chết.
Tống Vân Nhĩ trượt theo cánh cửa ngồi trên mặt đất, cả người như bị rút cạn máu.
Cô không biết mình nên làm gì bây giờ, cô chỉ cảm thấy một mảnh mù mịt, không thể nhìn thấy hy vọng, không thể nhìn thấy ánh sáng.
Đúng, những ngày không có Lệ Đình Xuyên đều là một vùng tăm tối.
Cô đưa tay lau đi nước mắt trên gương mặt, khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt.
Tống Vân Nhĩ, sự lựa chọn của mày không sai.
Cô muốn thừa dịp Lệ Đình Xuyên đi ra ngoài rời đi, nhưng lại do dự.
Dù sao, hôm qua cô mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Còn bộ đồ ngủ, bây giờ cũng không biết đi đâu rồi.
Lúc này cô ấy đang mặc áo ngủ của Lệ Đình Xuyên.
Mặc dù trong tủ có quần áo của Quý Chỉ Nghiên, nhưng trong tiềm thức, cô không muốn mặc quần áo cho Quý Chỉ Nghiên.
Cho nên, đành phải đợi Lệ Đình Xuyên trở về, nhờ anh gọi người đưa quần áo tới rồi mới rời đi.
Tổng Vân Nhĩ đứng trong bếp, rối răm nhìn những nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh.
5 năm này, cô cơ hồ luyện được một thân bản lĩnh, nhưng lại không biết nấu cơm, làm đồ ăn.
Khi ở cùng Lệ Đình Xuyên 5 năm trước, đều là Lệ Đình Xuyên nấy cho cô ăn.
Cô tự nói, cô phụ trách trên giường cho anh ăn no, còn anh phụ trách trong phòng bếp cho cô ăn no.
Đối với một giao dịch như này, Lệ Đình Xuyên đương nhiên rất vui vẻ.
Trong tủ lạnh có mì sợi, trứng, và những thứ khác.
Có thể nói, tất cả các nguyên liệu đều có đầy đủ.
Tuy nhiên, Tống Vân Nhĩ lại là một tên ngốc trong nhà bếp.
Hít một hơi thật sâu, lấy mì, lấy trứng và hai quả cà chua.
Đun sôi nước, cho mì và cà chua vào, sau đó trực tiếp đạp hai quả trứng gà vào.
Không quan tâm hương vị thế nào, miễn là có thể ăn được.
5 năm nay, đồ ăn có khó ăn hơn nữa, cô đều đã ăn qua, còn có cái gì có thể ghê gớm hơn.
Khi Lệ Đình Xuyên quay lại, nhìn thấy Tống Vân Nhĩ đang đứng trong bếp, kinh ngạc xuất thần.
Trên người mặc áo ngủ của anh, lết dài xuống đất.
Tay áo được cô xắn lên cao, cả người thoạt nhìn có chút buồn cười.
Lệ Đình Xuyên cau mày đi về phía phòng bếp.
Tống Vân Nhĩ vừa lúc đồ ra một bát mì ...!Mà, chính xác mà nói thì đó là bột.
Nhìn thấy Lệ Đình Xuyên hơi giật mình, cô lập tức nở một nụ cười rất miễn cưỡng: "Tôi ...!nấu mì.
Nếu không ngại thì ăn một chút."
"Mì?" Lệ Đình Xuyên lành lạnh liếc nhìn bát bột nhão trong tay cô, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, "Cô gọi cái này là mì?
Tống Vân Nhĩ lúng túng nhìn anh, trên mặt biểu lộ rất không được tự nhiên.
Nhưng mà, cô cũng chỉ có năng lực nấu ra bột mì như vậy, còn muốn đối với cô yêu cầu cao bao nhiêu?
Chỉ cần có thể ăn chẳng phải là được rồi sao?
Dù sao ăn vào, cũng sẽ phải cho ra, yêu cầu cao như vậy làm gì?
"Có chút nhão." Tống Vân Nhĩ vẻ mặt cứng ngắc nói, "Có điều, có thể ăn được.
Nếu anh...!Này, Lệ Đình Xuyên, anh làm gì vậy? Anh..."
"Im miệng!" Lệ Đình Xuyên trực tiếp ngắt ngang lời cô, tức giận liếc nhìn cô một cái, không chút do dự đem bát bột nhão kia đồ đi.
Tống Vân Nhĩ mím môi, vẻ mặt không cam lòng trừng mắt nhìn anh.
"Không muốn đói thì đi ra ngoài đi!" Lệ Đình Xuyên mắng cô một câu, mặt không chút thay đổi nói.
Xắn tay áo lên, một lần nữa lấy nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh, tự mình chuẩn bị nấu ăn.
"Anh ...!còn chưa khỏi bệnh." Tống Vân Nhĩ nhẹ nhàng nói.
Lệ Đình Xuyên vừa thuần thục cắt cà chua, vừa xoay người liếc xéo cô, "Cho nên, cô để cho một bênh nhân như tôi ăn đống kia sao? Tôi không muốn trúng độc chết!"
"Chỉ là hình thức khó coi một chút, ăn không chết người!" Tống Vân Nhĩ tức giận phản bác.
Lệ Đình Xuyên âm u nhìn cô, thấy vậy, Tống Vân Nhĩ cả người không được tự nhiên, rụt cổ lại, lùi về phía sai hai bước.
Không hề rời đi, cô đứng bên cạnh cửa phòng bếp, yên lặng nhìn Lệ Đình Xuyên.
Nhìn anh thuần thục thái rau, bên cạnh thuần thục tráng trứng.
Bất kể hành động nào cũng đều mê người như vậy, thật ...!quyến rũ.
Tống Vân Nhĩ bị anh mê hoặc đến mức không thể rời mắt, vẻ mặt si mê nhìn anh như vậy, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.
Trong tâm trí, tất cả đều là hình ảnh 5 năm trước, anh vì cô làm từng việc.
Lệ Đình Xuyên, nếu thời gian có thể đứng yên vào lúc này thì tốt biết mấy?
Em nguyện ý cứ như vậy cùng anh, không nghĩ ngợi gì, không quan tâm điều gì, chỉ ở bên cạnh anh, không ăn miếng trả miếng, không hận thù, chỉ cần một cuộc sống yên bình mà thoải mái như vậy.
Anh nấu ăn cho em, em ở một bên nhìn anh.
Tất cả những gì em muốn vẫn luôn là một cuộc sống đơn giản như vậy.
Nhưng tại sao nó lại khó đến vậy?
"Lệ Đình Xuyên, anh ...!có thể cho người mang đến giúp tôi một bộ quần áo được không?" Tống Vân Nhĩ nhìn bóng lưng anh, cần thận hỏi.
Lệ Đình Xuyên quay đầu nhìn cô, "Tiền của tôi sẽ không bao giờ tiêu cho người không liên quan đến tôi!"