Cữu Chưởng Huyền Công

Tịnh Ngọc đầu đội mâm đồng, trên có bốn chén trà chậm rãi bước vào “Đại điện Quan Âm viện.” Ngồi ngay chính điện đại Quan Âm điện là Diệu Tịnh sư thái cùng ba vị trưởng bối Thái Âm tiên tử, Long Trượng bà bà và Diệu Chân sư thái.

Vẻ mặt Tịnh Ngọc có vẻ trang trọng cực kỳ. Nàng bước đến quỳ trước mặt bốn người đó, trang nghiêm nói:

- Hôm nay là ngày chúc thọ của Diệu Tịnh sư thái. Tịnh Ngọc và các tỷ muội dâng chén trà xanh mừng thọ sư thái và các trưởng bối phái Hằng Sơn. Bốn chén trà không phải là trân châu hồng ngọc quý giá nhưng nó là sự thành kính của tất cả những môn hạ Hằng Sơn kính dâng lên những trưởng bối của mình. Cầu xin ân trên phò hộ sư thái và những trưởng bối phúc thọ Nam Sơn.

Tịnh Ngọc nói rồi đội mâm trà hướng về phía Diệu Tịnh sư thái và ba người kia.

Diệu Tịnh sư thái khẽ gật đầu đón lấy chén trà từ chiếc mâm đồng đội trên đầu Tịnh Ngọc.

Sư thái trịnh trọng nói:

- Bổn sư thái và ba tiên nương rất hoan hỷ tiếp nhận chén trà của Tịnh Ngọc thay mặt tất cả môn chúng Hằng Sơn dâng hiến. Chúng ta là những người xuất gia thoát tục, không cần trân châu hay bất cứ thứ gì mà chỉ cần ở các người tấm lòng thành khẩn hướng về Quan Thế Âm bồ tát. Tấm lòng đó còn quý hơn trân châu và gấm lụa.

Tất cả môn chúng đạo ni của Hằng Sơn phái đồng loạt quỳ xuống, xướng lên:

- Sư thái phúc thọ Nam Sơn, đức như Đông Hải.

Diệu Tịnh sư thái khẽ gật đầu nói:

- Tốt lắm… tốt lắm… bổn sư thái mong muốn Hằng Sơn phái sẽ là môn phái thanh cao trong giang hồ.

Người nói rồi bưng từng chén trà đặt vào tay những người kia. Bưng chén trà thứ tư, Diệu Tịnh sư thái hướng về phía Thái Âm tiên tử, Long Trượng bà bà và Diệu Chân sư thái:

- Diệu Tịnh sư thái thay mặt môn chúng đạo ni của phái Hằng Sơn kính ba vị tiên nương chén trà thành kính rót ra từ tấm lòng đoan thục, thuần khiết.

Thái Âm tiên tử, Long Trượng bà bà và Diệu Chân sư thái cùng Diệu Tịnh sư thái mở nắp chén trà. Mùi thơm ngào ngạt từ trong chén trả phả ra khiến cả ba cùng gật đầu biểu lộ vẻ hoan hỷ.

Bốn người từ từ nâng chén trà lên miệng. Khi vừa áp miệng chén trà vào môi thì Vị Phong như bóng quỷ ma trôi vùn vụt lướt vào. Chàng thét lớn:

- Không được uống!

Sự xuất hiện của Vị Phong khiến Diệu Tịnh sư thái cau mày. Cả bốn người sửng sốt nhìn chàng.

Tịnh Ngọc cau mày lộ vẻ bất nhẫn.

Vị Phong gằn giọng nói:

- Trong bốn chén trà đó đều có độc Quỷ Nhục cốt.

Thái Âm tiên tử cau mày. Người từ từ hạ chén trà xuống trước mặt. Long Trượng bà bà lẫn Diệu Chân sư thái cũng đặt chén trà xuống trước mặt mình. Tịnh Ngọc đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt Vị Phong:

- Ngươi đừng nói bừa.

Nàng quay lại nói với Diệu Tịnh sư thái:

- Sư thái… Gã tiểu tử bại hoại này muốn phá hoại buổi lễ chúc thọ của sư thái.

Vị Phong nhướng mày:

- Ai nói ta phá hoại nào? Ta chỉ không muốn buổi lễ chúc thọ của Diệu Tịnh sư thái biến thành cái tang lớn của Hằng Sơn thôi.

Tịnh Ngọc gắt giọng nói:

- Ngươi đừng nói càn. Một gã nam nhân bại hoại như ngươi dám mạo phạm xông vào Quan Âm viện phá vỡ buổi đại hỷ chúc thọ của Diệu Tịnh sư thái. Bổn ni phải trừng trị ngươi.

Tịnh Ngọc vừa nói vừa lắc vai lướt đến dựng ngọc chưởng vỗ thẳng vào Vị Phong. Lần này chàng không dụng đến Vô Ảnh Cước mà thản nhiên phát động Huyền Công Cửu Chưởng qua hữu thủ. Hữu thủ chàng đưa lên phẩy một cái.

Những bóng ảnh thủ thoát ra đón thẳng lấy chưởng ngọc của Tịnh Ngọc.

- Ầm… Ầm… Ầm…

Tịnh Ngọc như cánh diều bị gió thổi trượt về sau, ngồi bệt xuống sàn Quan Âm đại điện.

Vị Phong nhìn Tịnh Ngọc nói:

- Khắc Vị Phong dụng có ba thành công lực để cảnh báo nàng đó. Nếu như ta muốn giết nàng thật ra còn dễ hơn trở bàn tay. Ta không muốn máu của đạo ni Hằng Sơn chảy trong đại điện Quan Âm viện khiến Vị Phong phải thất kính với bề trên.

Diệu Tịnh sư thái sa sầm mặt.

Thái Âm tiên tử chau mày nhìn sững Vị Phong nói:

- Công tử là cao đồ của Vô Tướng Thần Tăng.

Vị Phong ôm quyền nói:

- Tiên nương nói không sai. Vãn sinh là truyền nhân của Vô Tướng Thần Tăng. Chắc hẳn tiên nương đã nhận ra điều đó qua chưởng pháp của vãn sinh.

- Bổn tiên nương nhận ra Vô Địch chưởng của Vô Tướng Thần Tăng.

Vị Phong ôm quyền nói:

- Vậy vãn sinh với thân phận là truyền nhân của Vô Tướng Thần Tăng sư tôn, có thể khẳng định trong bốn chén trà kia đều có độc Quỷ Nhục cốt chứ.

Diệu Tịnh sư thái cau mày, đanh mặt, gắt giọng nói:

- Quỷ tiểu tử… sao ngươi biết trong bốn chén trà này đều có độc Quỷ Nhục cốt chứ?

Vị Phong ôm quyền nói:

- Sư thái hãy hỏi ái đồ cưng Tịnh Ngọc của sư thái ắt sẽ biết thôi. Sư thái không tin trong chén trà có Quỷ Nhục cốt thì cứ tự nhiên dùng. Vị Phong không cản… riêng ba vị tiên nương, Vị Phong sẽ không cho uống.

Diệu Tịnh sư thái cau mày, gắt giọng nói:

- Quỷ tiểu tử… ngươi định giở trò gì đây?

Vị Phong nghiêm giọng nói:

- Trong buổi chúc thọ sư thái, vãn sinh nào dám giở trò gì chỉ muốn ngăn cản một họa kiếp cho Hằng Sơn phái. Vãn sinh vì Tịnh Nghi mới nhúng tay vào.

Chàng ôm quyền nói với Diệu Tịnh sư thái:

- Ái đồ của sư thái Tịnh Ngọc ni cô đã rơi vào bẫy tình của Di Hoa công tử Hàn Tuấn mà toan đầu độc các vị trưởng tôn để đoạt quyền chưởng môn.

Chàng mỉm cười, nhún vai nói tiếp:

- Tất nhiên Vị Phong nói ra điều này sẽ khiến Diệu Tịnh sư thái phẫn nộ và không tin lời của Vị Phong. Tin hay không là quyền của sư thái. Còn lời thật thì phải nói. Nếu không nói Khắc Vị Phong sẽ ân hận với Tịnh Nghi.

Chàng định mắt nhìn lên ba vị tiên nương:

- Thái Âm tiên tử, Long Trượng bà bà, Diệu Chân sư thái, vãn sinh rất thành khẩn mong ba vị tiên nương đừng uống trà của Tịnh Ngọc dâng hiến.

Diệu Tịnh sư thái tái mặt. Bà gắt giọng nói:

- Bổn sư thái không tin ái đồ của mình lại phản bội sư môn, toan hãm hại bổn sư thái.

Vị Phong nhìn lại Diệu Tịnh sư thái:

- Vãn sinh thừa biết sư thái sẽ nói câu đó, nên không có ý cản sư thái uống chén trà của ái đồ dâng hiến trong ngày chúc thọ. Sư thái sẽ là bằng chứng sống cho những vị tiên nương đây nghiệm ra Tịnh Ngọc như thế nào.

Chàng nhướng mày nói tiếp:

- Chén trà của Tịnh Ngọc còn đang ở trong tay sư thái. Nếu nó không có độc, sư thái ngại ngùng gì mà chưa uống?

Diệu Tịnh sư thái liếc mắt nhìn về phía Tịnh Ngọc đang từ từ đứng lên. Nhìn Vị Phong, Diệu Tịnh sư thái gằn giọng:

- Nếu trong trà không có độc… Ngươi nói sao?

- Trong trà có độc tất có độc… vãn sinh nói sao bây giờ nữa.

Diệu Tịnh sư thái hừ nhạt:

- Bổn sư thái xem ngươi nói đúng hay sai.

- Mời sư thái.

Diệu Tịnh sư thái áp môi vào chén trà toan uống thì Thái Âm tiên tử bất ngờ cách không phóng chỉ điểm thẳng vào chén trà.

- Chát…

Chén trà văng khỏi tay Diệu Tịnh sư thái rơi xuống sàn gạch đại điện Quan Âm, chén trà vỡ toang, nước trà văng vào hài của Diệu Tịnh sư thái.

Một làn khói bốc lên.

Diệu Tịnh sư thái buột miệng thốt:

- Ôi…

Hài của Diệu Tịnh sư thái loang lỗ, cùng với làn khói trắng bốc lên như nó chực phát hỏa. Sư thái cởi ngay đôi hài ra khỏi chân. Bàn chân của Diệu Tịnh sư thái bị lỗ chỗ bởi những giọt trà văng trúng.

Diệu Tịnh sư thái biến sắc, quay ngoắt lại Tịnh Ngọc:

- Tịnh Ngọc… ngươi…

Tịnh Ngọc biến sắc, lắc mình băng qua cửa đại đường Quan Âm. Vị Phong có thể cản nàng nhưng không làm điều đó, mà thản nhiên chắp tay sau lưng để mặc Tịnh Ngọc đào thoát.

Diệu Tịnh sư thái tái mặt. Người vừa thẹn vừa giận Tịnh Ngọc mà buột miệng nói:

- Ta không ngờ… ta không ngờ.

Vị Phong ôm quyền nói:

- Nếu sư thái biết chan hòa, độ lượng từ tâm đến tất cả những môn chúng Hằng Sơn thì đâu có một Tịnh Ngọc như ngày hôm nay.

Chàng vừa nói dứt câu thì nghe tiếng Di Hoa công tử Hàn Tuấn oang oang cất lên ngoài đại điện Quan Âm viện:

- Khắc Vị Phong… ngươi nói hay lắm.

Vị Phong quay mặt nhìn Di Hoa công tử Hàn Tuấn. Y không đến Hằng Sơn một mình mà đến cùng đồng bọn giáo chúng Thiên Minh giáo. Tất cả đều vận bạch y đội mũ như những gã hắc bạch vô thường dưới a tỳ chỉ chừa có hai con mắt.

Di Hoa công tử còn nắm tay Tịnh Ngọc dẫn vào đại điện Quan Âm.

Theo sau là một chiếc kiệu hoa sơn son thếp vàng thật lộng lẫy do tám gã giáo đồ Thiên Minh giáo khiêng.

Chúng đặt chiếc kiệu hoa xuống bên cạnh Hàn Tuấn.

Hàn Tuấn dẫn Tịnh Ngọc bước đến giữa đường Quan Âm điện. Y nhìn Khắc Vị Phong từ tốn nói:

- Khắc Vị Phong… bổn công tử nghĩ lá gan của ngươi lớn lắm đó.

Vị Phong khoát tay:

- Hàn huynh nói thế sai rồi. Lá gan của Vị Phong đâu lớn. Nếu có lớn thì Vị Phong đã là một gã bệnh nhân đâu thể đứng đây bồi tiếp Hàn huynh.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn cười khẩy, rồi nói:

- Ngươi đã phá hỏng kế hoạch của bổn công tử.

- Vị Phong không phá kế sách của Hàn huynh đâu mà tại vì dụng kế của Hàn huynh quá bỉ ổi. Nếu như huynh muốn đoạt Hằng Sơn phái lập ra một đại kỹ viện như đại kỹ viện Trung Châu thì hãy tự mình hành sự. Sao lại đi lợi dụng một ni cô như Tịnh Ngọc. Hồi đó thiên hạ nói Vị Phong là kẻ bại hoại, nhưng xem ra người bại hoại chính là Hàn huynh đó.

Chàng chắc lưỡi với vẻ nuối tiếc:

- Hàn huynh trông khôi ngô lịch lãm nhưng bên trong cái vẻ khôi ngô lịch lãm đó đúng là một tâm địa u ám. Ngay cả ni cô Hàn huynh cũng không chừa, không tha. Tội nghiệp cho Tịnh Ngọc đã nhìn lầm Hàn huynh.

Tịnh Ngọc nghe Vị Phong nói, liền lên tiếng:

- Khắc Vị Phong… Hàn huynh không phải hạng người như ngươi nghĩ đâu.

Vị Phong phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói:

- Tịnh Ngọc giờ còn thấy gì nữa? Trong tâm thức của nàng thì đâu còn có cái gì khác hơn những hoạt cảnh mà Hàn huynh ban phát cho nàng. Nếu nàng có chút tâm thức thì không đầu độc Diệu Tịnh sư thái và ba vị tiên nương. Ta nói đúng không nào?

Vị Phong lắc đầu chắc lưỡi nói tiếp:

- Tóc nàng chưa mọc mà đã phản sư rồi. Cái nghiệp nàng tạo ra lớn lắm đó. Gánh không nổi đâu.

Tịnh Ngọc đỏ mặt nhìn sang Hàn Tuấn. Di Hoa công tử điểm nụ cười mỉm. Y từ tốn nói với Vị Phong:

- Khắc Vị Phong… ngươi nói rất đúng… những kẻ phản sư như Tịnh Ngọc hết thảy đều đáng chết. Chết mà không một ai thương tiếc.

Nghe Di Hoa công tử Hàn Tuấn thốt ra câu nói này, Tịnh Ngọc buột miệng thốt:

- Hàn huynh…

Nàng chưa kịp nói hết lời thì trảo công của Hàn Tuấn đã thộp vào gáy nàng.

Tịnh Ngọc biến sắc:

- Hàn huynh định…

Di Hoa công tử Hàn Tuấn nhạt nhẽo nói:

- Nàng đã không thực hiện được chức trách của mình thì phải trả giá thôi.

Tịnh Ngọc lắc đầu, toan vùng vẫy nhưng Hàn Tuấn đã lắc tay, cổ nàng bị gã bẻ ngang.

- Rắc…

Tịnh Ngọc há hốc miệng, thể pháp run bần bật. Khi Hàn Tuấn buông tay thì nàng đổ sầm xuống sàn gạch đại điện Quan Âm viện.

Giết Tịnh Ngọc rồi, Di Hoa công tử Hàn Tuấn mới nhìn lại Khắc Vị Phong:

- Khắc Vị Phong… bổn công tử đã thay trời hành đạo, lấy mạng kẻ phản bội Hằng Sơn phái. Vậy còn ngươi… một giáo đồ phản chủ, ngươi sẽ tự xử như thế nào?

Vị Phong cau mày:

- Cái gì là giáo đồ phản chủ?

- Ngươi đã phản bội lại Thiên Minh giáo.

- Đúng là hồ đồ. Cái đầu và suy nghĩ của Hàn huynh chẳng khác gì đống phân thúi mới nghĩ như vậy.

Hàn Tuấn đỏ mặt tức giận quát:

- Vị Phong, ngươi vừa nói gì?

Vị Phong chỉ vào đầu Hàn Tuấn:

- Vị Phong nói cái đầu của Hàn huynh giống như một đống phân thúi nên mới nghĩ như vậy. Nếu Vị Phong là giáo đồ Thiên Minh giáo thì nhị vị giáo chủ Nhất Thiên Can và Cơ Hồng Thúy đâu có ý định một ngày nào đó trước mặt quần hùng võ lâm giao thủ với Vị Phong. Hê nói như vậy để Hàn huynh hiểu ra rằng Vị Phong là đối trọng với Thiên Minh giáo chứ không phải là giáo đồ của Thiên Minh giáo.

Di Hoa công tử Hàn Tuấn nghiến răng rít giọng nói:

- Được… cứ xem như ngươi là đối thủ của Thiên Minh giáo. Vậy bổn công tử thay mặt Thiên Minh giáo trừng trị ngươi.

Vị Phong ôm quyền dửng dưng nói:

- Khắc Vị Phong rất vui lòng thỉnh giáo cao chiêu của giáo đồ Thiên Minh giáo Di Hoa công tử Hàn Tuấn.

Vẻ mặt dửng dưng khinh khỉnh của chàng khiến Di Hoa công tử tức giận hơn.

Gã lừng lững bước đến ba bộ:

- Vị Phong… ngươi đừng chạy đó.

- Ô… sao Hàn huynh lại nói vậy. Bộ trong tâm thức của Hàn huynh chỉ nghĩ đến mỗi một chuyện đào thoát thôi à. Cổ nhân nói không sai, phàm những kẻ có cái đầu nhỏ bé chẳng khác nào đống phân thúi thì thường nghĩ đến chuyện tẩu vi là thượng sách. Nếu huynh nghĩ như thế thì bẽ mặt Thiên Minh giáo.

Sắc diện Hàn Tuấn đỏ rần. Y vừa thẹn vừa giận mà quát lớn:

- Khắc Vị Phong… ngươi chán sống rồi.

Di Hoa công tử vừa nói vừa phát động tuyệt công Di Hoa thần chưởng. Một màn dày đặc cuốn tới Khắc Vị Phong chẳng khác một màn ám tiễn thoát khỏi ống tay áo của Di Hoa công tử tạo ra những âm thanh xé gió nghe buốt cả cột sống.

Vị Phong vận động thiên khí khởi phát Huyền Công Cửu Chưởng. Từ đôi bản thủ của chàng, mười tám bóng ảnh thủ rờn rợn thoát ra đón thẳng luồng hoa chết của Hàn Tuấn.

Vị Phong vừa phát động chưởng công vừa nói:

- Vị Phong là người thích hoa đẹp nhưng lại rất ghét hoa xấu nhứt là hoa của Hàn huynh.

- Ầm… Ầm… Ầm…

Màn hoa của Hàn Tuấn bị chưởng công của Vị Phong đánh tan tác, rơi rụng như lũ bướm rải khắp sàn đại đường Quan Âm.

Chưa dừng lại ở chiêu công đối phó đó, Vị Phong không để cho Hàn Tuấn có thời gian thu nạp chân ngươn về mà thi triển luôn Vô Ảnh cước, phối hợp với Cửu Chưởng, công thẳn đến đối phương.

Chín bóng ảnh thủ rần rần lao đến Di Hoa công tử. Gã buộc phải dựng chưởng đối phó.

- Ầm…

Sau âm thanh chấn động, Di Hoa công tử Hàn Tuấn tợ như cánh diều bị thổi về sau.

Y ngã huỵch xuống sàn gạch đại đường Quan Âm, trượt thêm một đoạn dài hai trượng mới nằm dài.

Mặt y tái nhờn, tái nhợt cố lắm mới chỏi tay ngồi lên nổi. Rèm kiệu vén lên, Cơ Hồng Thúy bước xuống. Thấy Cơ Hồng Thúy từ trong kiệu bước ra, Khắc Vị Phong đanh mặt lại, chàng nghĩ thầm: “Mụ quỷ xuất hiện ở đây xem ra không ổn rồi.”

Cơ Hồng Thúy chắp tay sau lưng, bước đến hai bộ, nhìn Khắc Vị Phong:

- Khắc đệ, sao ngươi bỏ ta mà trốn đi vậy. Ngươi hẳn không màng đến giải dược Quỷ Nhục cốt chứ?

Vị Phong giả lả cười:

- Đệ lúc nào cũng nhớ đến Cơ tỷ tỷ cả nhưng rất tiếc đệ phải ly khai bởi vì không dám mạo phạm Nhất Thiên Can lão đại ca ạ.

Mặt Cơ Hồng Thúy đanh lại:

- Nếu Khắc đệ không muốn mạo phạm đến Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can thì hãy tránh qua một bên để Cơ tỷ tỷ thâu nạp Hằng Sơn phái.

Vị Phong giả lả cười rồi nói:

- Chuyện này khó cho Vị Phong quá. Không dám giấu giếm Cơ tỷ tỷ… Hằng Sơn phái có ân sâu nghĩa nặng với Vị Phong, nên Vị Phong đâu thể khoanh tay đứng nhìn được.

- Nói như vậy Khắc đệ muốn cản tay Cơ tỷ tỷ?

- Dù muốn hay không muốn thì chuyện đó cũng phải xảy ra mà. Thôi thì chúng ta đành chia tay bởi không duyên phận.

Chàng nói dứt lời thì Diệu Tịnh sư thái lên tiếng:

- Khắc thiếu hiệp… Hãy để ả quỷ nữ cho bổn sư thái.

Cơ Hồng Thúy nhìn lại Diệu Tịnh sư thái và ba vị tiên nương. Mụ mỉm cười, từ tốn nói:

- Diệu Tịnh lão bà bà và ba mụ muốn giao thủ với bổn nương ư? Bổn nương rất thích…

Cơ Hồng Thúy xoa đôi ngọc thủ vào với nhau, từ tốn nói tiếp:

- Bổn nương thích cả bốn người cùng nhập cuộc vui vẻ với bổn nương đó.

Nếu bổn nương giao thủ với một người, e rằng các giáo đồ Thiên Minh giáo không phục. Nhất là Khắc Vị Phong đệ đệ của bổn nương.

Diệu Tịnh sư thái gắt giọng quát:

- Nha đầu quỷ nữ… ngươi cao ngạo quá.

Hừ nhạt một tiếng Diệu Tịnh sư thái nói tiếp:

- Nha đầu quỷ nữ muốn chết, bổn sư thái sẽ cho ngươi toại nguyện.

Cơ Hồng Thúy cười khẩy rồi nói:

- Mụ lớn lối quá đấy!

Vị Phong buông tiếng thở dài nhìn sang Diệu Tịnh sư thái.

- Sư thái, Cơ Hồng Thúy không phải tầm thường như người tưởng đâu.

Sư thái gắt giọng nói:

- Ả nha đầu quỷ nữ này có bao nhiêu bản lãnh chứ!

Diệu Tịnh sư thái nói dứt câu múa tít phất trần xông vào Cơ Hồng Thúy.

Vị Phong chau mày lắc đầu quát lớn:

- Sư thái…

Lời còn đọng trên miệng chàng thì Diệu Tịnh sư thái chẳng khác nào một chiếc lá khô bị cuốn đi bởi cơn dông dữ nện người vào vách đại điện Quan Âm.

- Huỵch…

Tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy Cơ Hồng Thúy phủi ống tay áo như phủi một con ruồi chực bám lấy tay thị.

Diệu Tịnh sư thái tái mặt như chàm đổ, rùng người rồi ói luôn một ngụm máu rưới đỏ sàn đại điện Quan Âm.

Cơ Hồng Thúy chắp tay sau lưng, nhạt nhẽo nói:

- Bổn giáo chủ chỉ mới cảnh cáo mụ đó thôi. Nếu ta muốn lấy cái mạng già của mụ còn dễ hơn lấy đồ trong túi mình. Ta chưa lấy mạng mụ chỉ vì sợ dơ bàn tay mình thôi.

Chưởng pháp tuyệt chiêu của Cơ Hồng Thúy khiến Thái Âm tiên tử, Long Trượng bà bà lẫn Diệu Chân sư thái phải giật mình. Ba người đồng loạt đứng lên khỏi bồ đoàn.

Thái Âm tiên tử trịnh trọng nói:

- Lão nương Thái Âm tiên tử thỉnh giáo cao chiêu của Thiên Minh giáo chủ.

Cơ Hồng Thúy gật đầu:

- Tốt.

Long Trượng bà bà cũng nói:

- Lão bà đây cũng tham trận.

Cơ Hồng Thúy gật đầu. Mụ nhìn Diệu Chân sư thái:

- Còn mụ thì sao?

- Bần ni cũng tham trận.

Cơ Hồng Thúy chắp tay sau lưng ngắm ba vị tiên cô:

- Còn chờ gì nữa mà chưa xuất thủ?

Lời vừa dứt trên cửa miệng Cơ Hồng Thúy thì ba vị tiên nương Hằng Sơn phái cùng chớp động chiêu công. Ba người chia làm ba hướng phát động chưởng kình công vào Cơ Hồng Thúy.

Cơ Hồng Thúy khẽ điểm mũi giày. Thân ảnh của mụ thoát lên cao ba bộ quay tròn như chiếc bông vụ.

Từ trong chiếc bông vụ đó ba đạo sát quang xanh rờn cắt ra tợ ba chiếc bông vụ hướng đến ba vị tiên nương Hằng Sơn phái.

- Ầm… Ầm… Ầm…

Âm tiên tử, Long Trượng bà bà lẫn Diệu Chân sư thái chạm phải một bức vách đá vô hình, hất ngược họ trở về sau. Cả ba cùng lảo đảo, tay ôm ngực, sắc diện tái nhờn.

Những vị tiên nương Hằng Sơn phái như đụng phải khắc tinh của mình, lộ rõ vẻ sợ hãi.

Thái Âm tiên tử nói:

- Hợp công.

Ba người xếp thành hàng dọc, Thái Âm tiên tử đứng trước, kế là Long Trượng bà bà và sau cùng là Diệu Chân sư thái. Thái Âm tiên tử dồn tất cả công lực vào đôi bản thủ xoay tròn ra hai vòng ảo khí Thái Cực Âm Chưởng, cuốn đến Cơ Hồng Thúy.

Cơ Hồng Thúy cau mày:

- Thái Cực Âm Chưởng tuyệt học của Hằng Sơn phái đây à?

Miệng thì nói, Cơ Hồng Thúy vừa vung ngọn ngọc thủ tạo ra một màu xanh rờn đón lấy hai luồng ảo khí Thái Cực Âm Chưởng.

Hai luồng ảo khí chạm vào bức màn xanh kỳ ảo chẳng tạo ra tiếng sấm chưởng nào mà cứ như chui tọt vào chốn hư vô không để lại dấu tích gì.

Sự biến kỳ lại đó khiến Vị Phong tò mò. Chàng quan sát ba vị tiên nương kịp nhận ra chân diện cả ba người đều trang trọng cực kỳ. Còn cước pháp thì lún sâu xuống sàn gạch cố trụ thân lại.

Sắc diện của Thái Âm tiên tử lẫn Long Trượng bà bà và Diệu Chân sư thái đỏ rần như than hồng. Họ như thể đang bị rút dần chân nguyên bởi hấp lực ma quái nào đó.

Vị Phong biết ngay là có sự biến liền phát động Huyền Công Cửu Chưởng đánh vào hai luồng ảo khí của ba vị tiên nương.

- Ầm…

Đạo cửu chưởng của chàng cắt đôi hai luồng ảo khí tạo ra tiếng sấm chưởng dữ dội làm rung chuyển cả tòa đại điện Quan Âm. Ba vị tiên nương đồng loạt thối bộ, mặt tái như tàu lá chuối, chứng tỏ nguyên ngươn hao tổn cực kỳ.

Cơ Hồng Thúy hóa giải bức màn xanh rờn nhìn Vị Phong, nhạt nhẽo nói:

- Sao Khắc đệ lại xen vào?

Vị Phong giả lả cười rồi nói:

- Vị Phong lo cho Cơ tỷ tỷ.

Đôi chân mày Cơ Hồng Thúy cau lại:

- Nói nghe hay quá. Đáng ra Khắc Vị Phong đừng chen vào thì ba mụ kia biến thành những cái xác khô rồi.

- Vị Phong biết, nhưng nếu để tỷ dụng Hấp Tinh Đại Pháp hút chân ngươn của ba vị tiên nương, thì chỉ hại tỷ thêm.

Cơ Hồng Thúy sa sầm mặt:

- Sao lại nói hại tỷ?

Vị Phong gượng cười nói:

- Tỷ không thấy ba vị tiên nương đều là lão bà sao? Nếu như tỷ hút nguyên ngươn của họ chẳng khác nào hút luôn cả tuổi già của họ. Tỷ từ một thiếu nữ mười tám đôi mươi, trở thành một lão mẫu già nua. Vị Phong đâu muốn Cơ tỷ tỷ hóa thành lão mụ già nua nên mới ra tay đó.

Chàng thở hắt ra rồi nói:

- Cơ Hồng Thúy tỷ thấy không? Vị Phong lúc nào cũng nghĩ đến tỷ.

- Nói hay lắm, khó có ai phản bác lại miệng lưỡi của Vị Phong. Bây giờ đến Khắc Vị Phong đó.

Vị Phong ôm quyền nói:

- Hậy… Vị Phong đâu dám mạo phạm Cơ tỷ tỷ. Nếu tỷ bắt Vị Phong giao thủ với tỷ chẳng khác nào buộc Vị Phong thất kính với người mình ngưỡng mộ.

Nghe chàng nói câu này Cơ Hồng Thúy bật ra tràng cười tự thị nghe thật chát chúa. Mụ cười cười vừa nói:

- Vậy Vị Phong sẽ làm gì để không làm người thất kính với Cơ Hồng Thúy. Vị Phong đừng quên cái tội Vị Phong trốn đi đêm hôm đó và còn lừa cả Thượng Quan Đại Phu đến biệt lầu của ta. Đệ phải ráng chuộc lại cái tội đó.

Vị Phong giả lả nói:

- Vị Phong biết mình thất kính, có tội với Cơ tỷ tỷ, rất muốn chuộc lỗi.

- Vậy hãy biểu hiện sự thành tâm của Khắc Vị Phong cho Cơ tỷ tỷ thấy coi.

Vị Phong ôm quyền:

- Vị Phong tính như thế này… Vị Phong sẽ không đánh Cơ tỷ tỷ mà để cho Cơ tỷ tỷ đánh ba chưởng. Trong ba chưởng đó nếu đánh trúng Vị Phong, trước bệ thờ Quan Âm, Vị Phong nguyện sẽ mãi mãi theo hầu tỷ tỷ, nếu ngược lại, tỷ phải rời khỏi Hằng Sơn phái.

Chàng gượng cười nói:

- Có như thế Vị Phong mới không thất kính với tỷ mà cũng không làm người bàng quang trước họa của Hằng Sơn.

- Vị Phong nói vậy nghe được đó. Ta chấp nhận.

Vị Phong bước ra đứng đối diện với Cơ Hồng Thúy.

Chàng nhủ thầm trong đầu: “Không biết Vô Ảnh cước có giúp mình lần này đối mặt với quỷ nương hay không?”

Chàng vừa nghĩ vừa căng mắt nhìn Cơ Hồng Thúy. Chân diện Vị Phong căng thẳng cực độ trong khi Cơ Hồng Thúy thì lại rất bình nhiên tự tại. Mụ hít một luồng chân ngươn, hú lên một tiếng. Tiếng hú của mụ nghe tợ như tiếng ma kêu quỷ khóc. Cùng với tiếng hú đó cả một màn sát quang xanh rờn tỏa ra từ đôi bản thủ của Cơ Hồng Thúy, kết thành mạng nhện chụp tới Khắc Vị Phong.

Vị Phong liền thi triển Vô Ảnh cước. Chàng vùn vụt lướt trong mạng nhện tuyệt nhiên không để cho những đạo sát quang kia chạm vào thân ảnh mình.

Bộ pháp thần kỳ của Vị Phong khiến Cơ Hồng Thúy cũng phải ngạc nhiên, buột miệng thốt:

- Ý…

Cơ Hồng Thúy thu ngay mạng nhện sát quang nhìn Vị Phong. Mụ nói:

- Khắc đệ thụ giáo Mê Tông bộ ở đâu?

- Đó là Mê Tông bộ ư?

- Nó là một bộ pháp thiên la địa võng, đã thất truyền trăm năm rồi.

Với Mê Tông bộ của Khắc Vị Phong, Cơ tỷ có đánh trúng Vị Phong không?

Cơ Hồng Thúy buột miệng nói:

- Không!

Vị Phong thở phào một tiếng:

- Đã biết như vậy sao tỷ còn chưa rời khỏi Hằng Sơn. Thiên Minh giáo chủ không thể nói hai lời.

Chân diện Cơ Hồng Thúy đanh hẳn lại. Mụ như thể biết mình lỡ lời và không cách gì rút lại lời nói đó.

Buông tiếng thở ra, Cơ Hồng Thúy nói:

- Lần này xem như ta thua đệ vậy… nhưng không có lần sau dành cho đệ đâu.

Cơ Hồng Thúy nói rồi bước vào cỗ kiệu sơn son thếp vàng cùng bọn giáo đồ, dìu theo Di Hoa công tử Hàn Tuấn rời khỏi Hằng Sơn phái.

Thái Âm tiên tử bước ra ôm quyền nói:

- Đa tạ Khắc thiếu hiệp đã hóa giải họa kiếp cho Hằng Sơn phái.

Vị Phong vội đỡ Thái Âm tiên tử:

- Tiên nương… vãn sinh làm tất cả vì Tịnh Nghi mà thôi. Nếu không có Tịnh Nghi, vãn sinh không thể làm gì được. Thậm chí còn khó giữ được mạng của mình.

Chàng buông tiếng thở dài, trang trọng nói:

- Tạm thời Hằng Sơn đã qua kiếp họa nhưng họa kiếp võ lâm từ Thiên Minh giáo vẫn treo trên đầu mọi người. Theo ý vãn sinh, tiên nương hãy cùng tất cả mọi người đến Ô Long viện. Ô Long viện là chốn duy nhất có thể giúp mọi ni cô tránh khỏi Hằng Sơn phái.

Thái Âm tiên tử buông tiếng thở dài:

- Không ngờ cái họa này lớn như vậy. Bổn tiên nương sẽ nghe theo lời của thiếu hiệp.

- Chỉ một Cơ Hồng Thúy thôi đã có thể khuynh đảo giang hồ, nếu Nhất Thiên Can cùng kết hợp nữa vãn sinh nghĩ không còn ai đủ bản lãnh khắc chế họ.

Vị Phong thốt ra câu nói này sực nghĩ đến tà công Hấp Tinh Đại Pháp mà chàng đã chứng kiến Cơ Hồng Thúy và Nhất Thiên Can luyện trong mật thất.

Chàng bặm môi nói:

- Song Tàn Quỷ Diện còn tồn tại ngày nào thì họa kiếp còn trùng trùng ngày đó. Tiên nương có thể thông báo điều này đến các thánh tăng ở Ô Long viện và các anh hùng hào kiệt trên giang hồ được không?

Chàng nói rồi thuật lại cách luyện tà công của Song Tàn Quỷ Diện cho Thái Âm tiên tử nghe.

Thái Âm tiên tử nghe Vị Phong thuật lại cách luyện tà công của Song Tàn Quỷ Diện mà mồ hôi toát ra đầy mặt.

- Thiếu hiệp… bằng mọi giá phải khắc trừ hai người này.

Vị Phong gật đầu:

- Theo vãn bối chỉ có một cách duy nhất là hợp nhất quần hào. Và…

Chàng lưỡng lự rồi nói:

- Vãn bối sẽ đến Tử Thành. Nếu Tử Thành có quyền năng giúp người ta độc bá võ lâm tất có võ công khắc chế Hấp Tinh Đại Pháp của Song Tàn Quỷ Diện.

Vị Phong ôm quyền:

- Thời gian không cho phép vãn bối lưu lại Hằng Sơn… Tiên nương và các vị sư thái bảo trọng. Cáo từ.

- Khắc thiếu hiệp bảo trọng.

Vị Phong quay bước đi thẳng ra cửa đại đường Quan Âm. Khi đi ngang qua xác Tịnh Ngọc, chàng khẽ buông tiếng thở dài.

Ra đến cửa chàng chạm mặt với Tịnh Nghi. Nàng sụp quỳ xuống trước mũi giày của Vị Phong.

- Khắc công tử nhận một lạy của Tịnh Nghi.

Vị Phong vội đỡ lấy nàng:

- Tịnh Nghi… đừng làm vậy.

Vị Phong nhìn vào mắt Tịnh Nghi.

Hai người nhìn nhau. Chàng nhận ra trong đáy mắt của Tịnh Nghi ánh lên nét thương cảm trìu mến.

Nàng nhỏ nhẻ nói:

- Trong tim Tịnh Nghi luôn có Khắc Vị Phong.

Nàng thốt ra câu nói đó, rồi cúi mặt nhìn xuống.

Vị Phong gượng cười đáp lời nàng:

- Trong kinh lạc của Vị Phong mãi mãi có dòng máu của Tịnh Nghi dịch chuyển để Vị Phong nhớ về Tịnh Nghi.

Chàng nắm lấy tay nàng:

- Tịnh Nghi bảo trọng.

- Vị Phong bảo trọng.

Chàng mỉm cười từ tốn nói:

- Khổng Tự gia tiền bối đang chờ Tịnh Nghi tại Ô Long viện.

Chàng nắm hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng một lần nữa rồi mới buông ra:

- Nhất định Vị Phong sẽ tìm đến Tịnh Nghi!

Nói rồi Vị Phong thi triển Vô Ảnh cước băng mình thoát đi. Ba vị tiên nương bước ra tận ngoài hiên đại đường Quan Âm để tiễn chàng.

Trong lúc đó, Diệu Tịnh sư thái thì lại quỳ xuống trước kim thần Quan Âm bồ tát như một người biết lỗi, và muốn sám hối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui