Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Hoắc Vân Dung không thèm để ý tới nó chỉ biết phát tiết bực dọc trong mình.

Quần áo đang mặc trên người giờ đây trở nên vừa lạnh vừa nặng, vô cùng khó chịu.

Hoắc Vân Dung cởi ra mấy lớp để phơi bên cạnh đống lửa.
Còn lại một lớp áo cứ dính hết cả lên người làm Hoắc Vân Dung khó chịu.

Nàng liếc mắt nhìn sang Bạch Hổ, có vẻ hơi do dự.
Nàng đã ở đây hơn hai tháng, chưa từng nhìn thấy có bóng người nào cả nên có trần truồng ngủ cả đêm cũng không lo đột nhiên có người nào đó xông vào.
Tuy Bạch Hổ thông minh hiểu nhân tính nhưng suy cho cùng nó cũng chỉ là động vật.


Vậy nên không cần phải thấy ngượng ngùng gì với động vật cả.

Hoắc Vân Dung nghĩ như vậy liền bước ra rào cản tâm lý, cởi nốt lớp quần áo cuối cùng trên người ra.
Thân hình uyển chuyển lõa lồ trong không khí, mái tóc dài mượt như tơ lụa màu đen nhánh rủ xuống bên vai, bầu ngực căng đầy mềm mại như ẩn như hiện, hai bên đầu vú nhô lên như nhụy hoa, hai chân thon dài cân xứng cuộn tròn trên đống cỏ khô lộ ra vẻ quyến rũ tự nhiên.
Hoắc Vân Dung vốn đã có gương mặt xinh đẹp từ trước, làn da trắng như tuyết được ánh lửa chiếu rọi lại càng trở nên trong suốt như ngọc.

Nàng đưa tay lên cản ánh lửa chói mắt, nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, trong lòng thấy vô cùng mờ mịt.
Từ lúc nàng bắt đầu cởi thắt lưng thì Bạch Hổ đã không nhúc nhích mà chỉ đứng yên ở một bên.

Đôi mắt màu vàng kim tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, hơi thở loài thú thô nặng phập phồng không ngừng.

Không biết qua bao lâu, gió lạnh từ ngoài động vào bên trong, kéo theo chút mưa lạnh lùng.

Hoắc Vân Dung rùng mình, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần.
Hai đầu vú trước ngực bị gió lạnh thổi đến mức cương cứng.

Hoắc Vân Dung ôm lấy hai bên cánh tay mà chà cho ấm người, muốn làm thế để xua đi cái lạnh.

Nàng quay đầu nhìn Bạch Hổ ở bên cạnh nói: “Ta muốn đi ngủ.”
Từ lúc có hiềm khích với Bạch Hổ, nàng muốn ngủ lúc nào thì ngủ, từ trước tới giờ không hề có ý tốt với nó.

Nhưng mà bên ngoài giờ đây đang là gió rét mưa lạnh, trên người nàng lại không có cái gì để chống lại cái lạnh, không còn cách nào khác chỉ đành mượn da lông của Bạch Hổ để sưởi ấm.
Lúc đầu Bạch Hổ nghe xong thì ngoan ngoãn tiến tới làm chăn cho nàng nhưng giờ lại không biết làm sao, ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ rồi nó lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hề phản ứng chút nào.
Hoắc Vân Dung duỗi tay nhéo lỗ tai nó: “Ta nói, ta muốn đi ngủ, ngươi không nghe thấy hay sao?” Đôi mắt Bạch Hổ sáng ngời có thần nhìn nàng chằm chằm, lúc lâu sau mới chậm rãi đi tới gần chỗ nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận