Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Bạch Hổ rầm rì, uể oải cúi đầu như là chịu uất ức.

Cơ thể của nó trời sinh to lớn lại uy nghiêm hung mãnh mà tự dưng tỏ vẻ như thế trông lại càng đáng thương hơn cả.
Lòng Hoắc Vân Dung mềm nhũn, nghĩ rằng đám động vật sẽ dùng cách này để biểu đạt ý muốn thân cận, nàng đòi hỏi như thế có vẻ rất quá đáng, nàng do dự một lúc rồi mới bổ sung thêm: “Chỉ được liếm mặt thôi, những chỗ khác không được liếm!”
Bạch Hổ lập tức ngẩng đầu lên, vui vẻ nhào tới người nàng.

Cái lưỡi to dài vươn ra liếm mặt nàng.
Mặt Hoắc Vân Dung bị nó liếm cho ướt dầm dề, trong lòng có cảm giác như mình mới bị lừa vậy, cảm thấy con Bạch Hổ này cũng biết ra vẻ ta đây, biết nhìn mặt đoán ý, khôn ngoan gần bằng yêu tinh rồi.
Không để Hoắc Vân Dung kịp suy nghĩ tỉ mỉ, Bạch Hổ ân cần mà dụi vào tay nàng.

Lúc này Hoắc Vân Dung mới nhớ tới thứ mình đang cầm, nàng cầm quả dại màu đỏ kia lên, nhìn về phía Bạch Hổ hỏi: “Đây là quả gì?”
Bạch Hổ có biết cũng không thể trả lời được, nó cứ dí mũi đẩy tay nàng, giục nàng mau nếm thử.
Hoắc Vân Dung thấy nó như thế thì trong lòng có hơi ngờ ngợ.


Chẳng lẽ đây là linh dược, ăn vào có thể trường sinh bất lão chăng? Nếu không thì sao nó lại hưng phấn như là nhặt được đồ quý hiếm thế này.
Nàng há miệng ăn thử thì mùi không có gì để khen, vị cũng không ngon lắm, sau khi nuốt mới cảm nhận được chút ngòn ngọt ở đầu lưỡi.
Theo kinh nghiệm trước giờ của nàng thì những thứ Bạch Hổ mang về đều khó ăn nhưng đa phần vẫn có ích với cơ thể của nàng.

Nhưng mà vết thương trên người nàng đã lành lại, linh đan dược liệu không có tác dụng gì nữa.
Nàng quay đầu nhìn Bạch Hổ nhảy nhót vui sướng ở kia thầm nghĩ chắc là loại linh dược có tác dụng kéo dài tuổi thọ thôi.
Vốn tưởng chuyện này tới đây là xong, ai ngờ sang hôm sau Bạch Hổ lại mang thứ quả dại kia về rồi lại tiếp tục giục nàng mau ăn nó đi.

Hoắc Vân Dung cầm quả dại màu đỏ kia lên, nhíu mày nghĩ chẳng lẽ đây là linh dược thật?
Sang ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa vẫn là quả dại màu đỏ kia, đã bảy ngày liên tục rồi.

Hoắc Vân Dung ăn quả dại màu đỏ ngày hôm nay, chậm rãi chờ đợi cũng chẳng thấy có gì đặc biệt cả, không có cảm giác như tinh thần rung chuyển hay thân nhẹ như yến gì cả.
“Ngày mai vẫn phải ăn hả?” Nàng nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ lắc đầu.

“Ồ.” Hoắc Vân Dung khẽ gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.

Mấy quả dại màu đỏ kia có mùi giống hệt nhau, ăn nó trong nhiều ngày như thế rồi nhưng nàng vẫn không chịu nổi.
Trong nháy mắt, nàng đã ở cái nơi không dấu chân người này được gần ba tháng nhưng vẫn không nghĩ được cách ra ngoài.

Nàng đã đi dạo rất nhiều lần trong sơn cốc này rồi.

Nàng chỉ thấy mình càng đi xa thì sơn cốc này càng lớn hơn cả, nói chung là không có biên giới như là mạng nhện to lớn đầy rắc rối vậy.

Nàng đi được một vòng thì con nhện kia cũng sẽ đi ra ngoài dệt thêm một vòng, làm cho nàng không thể nào chạy thoát được.
Hoắc Vân Dung phiền muộn thở dài, chẳng lẽ nàng sẽ phải ở đây cả đời hay sao? Không thân không thích, lẻ loi một mình chờ chết, sau khi chết thì không có ai an táng cho nàng.

Có lẽ nàng sẽ ở trong sơn động này mà chết khô, dần biến thành một bộ xương trắng…
Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hổ, thầm nghĩ không biết loài hổ sống được bao lâu, mình nhìn nó chết đi hay nó nhìn mình chết đi đây?
Bạch Hổ cũng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt vô cùng tha thiết ẩn chứa sự nồng cháy không thể miêu tả.
Hoắc Vân Dung nhíu mày hỏi: “Ngươi làm sao thế?” Dạo này chẳng hiểu sao Bạch Hổ trông hưng phấn tới lạ, lúc nào cũng nhìn nàng chăm chú không hề nhúc nhích như lúc nào cũng có thể bổ nào lên người nàng vậy.
Hoắc Vân Dung xoa cổ nó, giật mình hỏi: “Ngươi ốm sao? Sao lại nóng thế này?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận