Hoắc Vân Dung tự thủ dâm cách quần lót.
Trước giờ nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ nên tất nhiên không biết làm như thế nào nên chỉ thuận theo bản năng.
Nàng khép ngón tay lại, bao phủ lên cái chỗ khó chịu kia rồi xoa nắn lung tung, khoái cảm đứt quãng dâng lên trong người.
Không đủ, vẫn còn chưa đủ… Nàng muốn nhiều hơn nữa nhưng cái gì nhiều hơn nữa? Bản thân nàng cũng không rõ nữa.
Nàng chỉ thấy cơ thể vặn vẹo khó chịu, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi cùng với nước mắt quyện vào nhau thấm ướt tóc mai của nàng.
… Trước mắt nàng mơ hồ không rõ, nàng hoảng hốt nhìn thấy cái lưỡi dày, nặng màu đỏ tươi kia đang hung hăng liếm chỗ đó của mình.
Đầu lưỡi đó vừa nóng lại vừa linh hoạt như thể nó có thể chui sâu vào trong cơ thể mà liếm láp khiến mình hòa tan từng chút vậy.
Cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa càng lúc càng không thể thỏa mãn được nàng, ngược lại còn khiến nàng càng ngày càng khó chịu.
Đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng vì dục vọng xa lạ.
Nàng cắn môi, cuối cùng kéo nốt chút vải còn sót lại trên người, đôi tay tùy ý vuốt ve cơ thể.
“Ưm, khó chịu, khó chịu quá đi mất, sờ ta đi…” Tình dục dâng lên ở bụng dưới như là ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của Hoắc Vân Dung.
Suy nghĩ của Hoắc Vân Dung ngày càng tan rã, nàng nhắm mắt lại sa vào trong dục vọng mà hoàn toàn không chú ý tới Bạch Hổ lặng yên ở bên kia đã mở to mắt.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, Hoắc Vân Dung đã trần như nhộng nằm trên đống cỏ khô mà vặn vẹo eo mông một cách phóng đãng.
Tóc đen như lụa lòa xòa rơi khắp nơi.
Đôi chân thon dài trắng nõn gập lên thật cao, đầu gối tách sang hai bên.
Một tay nắm lấy bầu ngực no đủ mà tùy tiện xoa bóp, một tay khác luồn xuống bụng dưới, bao phủ lên vùng giữa hai chân kia mà tùy ý xoa nắn.
Hô hấp của Bạch Hổ trở nên nặng nề hơn hẳn, đôi mắt nó như đang bốc lên hai ngọn lửa mãnh liệt.
Máu động vật cuồn cuộn chảy trong cơ thể nó, nó bước từng bước tới chỗ con mồi của mình.
Vòng eo tinh tế mềm mại của Hoắc Vân Dung hùa theo động tác của mình.
Bầu ngực trắng như tuyết non mềm cùng lắc lư lung lay theo động tác lắc hông của nàng.
Chẳng biết trong lúc lơ đãng, ngón tay của nàng đụng vào nơi nào mà nàng lại sung sướng tới mức hét thành tiếng, hồn nhiên không phát hiện trong sơn động có gì thay đổi.
Cho tới khi ngực bị liếm bởi đầu lưỡi ấm nóng một cách mạnh mẽ, đầu vú truyền tới cảm giác đau nhói thì nàng mới thét chói tai rồi hồi phục tinh thần.
Nàng bỗng mở bừng mắt thì thấy Bạch Hổ đã tỉnh dậy từ bao giờ, nó đang đứng cạnh nàng, bộ lông xù rủ xuống.
Nó cúi đầu liếm ngực nàng.
Trái tim Hoắc Vân Dung khẽ rung động, lập tức thấy xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Nàng vội vàng vơ lấy quần áo vất tung lung ở bên kia để che ngực.
Nàng tính mở miệng trách cứ nó xong giọng điệu lại vô cùng mềm mại quyến rũ: “Ngươi…” Nàng nói được một từ rồi không dám nói nữa.
Nàng muốn đưa tay đẩy nó ra nhưng tay lại bủn rủn vô lực, mềm mại như không xương không đẩy được đầu hổ ra mà ngược lại như đang âu yếm.
Bạch Hổ lại càng hưng phấn hơn, nghiêng đầu liếm lên lòng bàn tay Hoắc Vân Dung.
Hoắc Vân Dung lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình như bị lửa đốt nóng tới mức làm nàng vội rụt tay lại.
Quần áo trước ngực đã bị kéo rách, bầu ngực đầy đặn lại tiếp xúc với đầu lưỡi nóng ấm như lửa, Hoắc Vân Dung bị liếm tới mức cả người run rẩy, trong lòng vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng.
Nàng cố gắng đẩy đầu Bạch Hổ ra: “Buông ra, buông ta ra Tiểu Bạch, đừng mà, a…”
Bầu ngực trắng như tuyết không chịu khống chế mà cương lên càng cao hơn nữa, chỉ hận không thể để cho Bạch Hổ có thể liếm mình.
Hai chân nàng bị thân hổ cường tráng đẩy nó ra, phần đùi trong mềm mại non mềm bị lông hổ thô cứng cọ xát qua lại làm nàng vừa ngứa vừa đau.
Hai mắt Hoắc Vân Dung đẫm lệ, đấm đá lung tung lên người Bạch Hổ.
Hoa huyệt ngọt ngào giữa hai chân lại không tự chủ được tiết ra càng nhiều chất lỏng ướt đẫm hơn nữa.
Một mùi thơm có hơi tục tĩu ngập tràn trong sơn động.
Tiếng gầm gừ của Bạch Hổ âm ỉ trong cổ họng, nó lùi về sau vài bước rồi gục đầu xuống, hai mắt nhìn chăm chú vào đóa hoa kiều diễm giữa hai chân Hoắc Vân Dung.