Chẳng biết qua bao lâu thì đầu lưỡi đang tác quai tác quái kia mới thu về, lông hổ đang cọ xát trong đùi non cũng không còn nữa, cảm giác lạnh lẽo ập tới làm Hoắc Vân Dung giật mình, cơ thể co rúm lại.
“Bụp”.
Có cái gì đó nóng hầm hập đập vào hoa huyệt béo mập sưng tấy của nàng.
Hình dáng của nó như là cục thịt thô to vậy.
Cả người Hoắc Vân Dung run rẩy kịch liệt.
Nàng mở to mắt nhìn dưới thân thì thấy có cái gì đó hình trụ thò ra dưới bụng Bạch Hổ.
Trong động tối tăm nên Hoắc Vân Dung không nhìn rõ được cây gậy thịt đó có hình dáng ra làm sao, nàng chỉ biết nó rất dài và thô như cánh tay trẻ con vậy, dựng đứng thật cao trong bóng tối lập lòe.
Hoắc Vân Dung cứng đờ cả người, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn về phía Bạch Hổ, run rẩy hỏi nó: “Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
Bạch Hổ tiến tới, cây gậy thịt thô dài kia để lên hoa huyệt của nàng, đè lên hột le sung huyết.
“Đừng, đừng mà!” Eo Hoắc Vân Dung run lên.
Nàng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, khuỷu tay hoảng loạn động đậy và lắc eo tránh đi nhưng dương vật nóng bỏng kia vẫn cứ đuổi theo như hình với bóng, nhẹ nhàng đâm chọc bên dưới nàng.
Bạch Hổ liên tục liếm láp hoa huyệt của nàng.
Tuy trong lòng biết như thế này là không đúng nhưng nàng lại không thể nào chống lại khoái cảm đầu lưỡi mang lại, thế là nàng lừa mình dối người mà nghĩ hành động liếm láp này là hành động tỏ vẻ thân mật của loài hổ cùng với người thân của nó không khác gì liếm mặt cả.
Nàng bị nó liếm tới mức chảy đầy nước dâm và lên đỉnh.
Vậy thì cứ coi như đây là giấc mơ, ngày mai tỉnh giấc thì chẳng có gì tồn tại cả.
Nơi này rừng sâu núi già không ai nhìn thấy, chỉ cần nàng quên đi thì nào có ai biết nàng từng bị một con Bạch Hổ liếm tới mức nhũn hết cả người và thở hổn hển cơ chứ.
Nhưng giờ phút này, gậy thịt khủng bố đang đè lên thân dưới của nàng, nàng chẳng thể nào tự lừa mình dối người thêm nữa.
Trong rong đầu lập tức hiện lên một suy nghĩ, nàng không dám tin mà nhìn về phía Bạch Hổ, môi run rẩy: “Ngươi… Ngươi cố tình! Quả dại màu đỏ kia chắc chắn có vấn đề.
Ngươi cố tình để cho ta ăn hết đống quả dại màu đỏ kia đúng không?”
Bạch Hổ im lặng, thân hổ đè thấp xuống, đâm chọc động thịt nhỏ bé kia, bám riết không tha.
Từ khi nàng rơi xuống sơn cốc, ngày giờ phút nàng mở mắt thì tất cả câu hỏi đều đã có lời giải đáp.
Tại sao nó lại không ăn thịt nàng, tại sao vừa nghe thấy nàng nói muốn quay về thì giận dỗi, vì sao phải xum xoe nàng tới thế… Tất cả những thứ đó hóa ra là vì ngày này!
Nàng không ngờ hóa ra sự thật lại là như thế này.
Vốn nàng chỉ nghĩ do Bạch Hổ ở trong thâm cốc buồn bã, vất vả lắm mới tìm thấy sinh vật còn sống nên muốn giữ nàng lại chơi với nó, làm bạn với nó, ai ngờ thứ nó muốn không chỉ là một người bạn chơi cùng.