Hoắc Vân Dung ôm gối tựa vào gốc cây, khóc đến tan nát cõi lòng.
Quần áo ướt đẫm nước mắt nóng hổi, cánh tay cũng thấm ướt theo.
Gió chỉ thổi nhẹ qua thôi cũng đã khiến nàng lạnh run nhưng nàng không quan tâm mà vẫn ngồi đấy khóc liên tục như muốn khóc ra hết những chua xót, buồn bã trong lòng.
Nàng nghĩ đến phụ mẫu và các huynh đệ tỷ muội trong nhà, nhớ đến chất nữ mập mạp đáng yêu cùng những người hàng xóm nhiều chuyện nhưng nhiệt tình, nhớ đến những món đồ chơi nhỏ làm bằng đường ở chợ phiên, nhớ đến chiếc chăn bông mới may trong phòng, nhớ đến trước khi đi bản thân còn chưa thêu xong nhành sen tịnh đế…
Bỗng nhiên những điều bình thường này đều trở nên quý giá vô cùng.
Càng nghĩ nàng lại càng tuyệt vọng, có lẽ cả đời này không thể gặp lại được nữa.
Nàng sẽ bị mắc kẹt cho đến chết trong chốn thâm sơn cùng cốc như tòa thành quỷ này, sẽ không được về nhà và không còn được gặp lại bất kỳ ai, từ nay về sau mọi thứ trên đời đều không liên quan gì đến nàng.
Cuối cùng Hoắc Vân Dung lại nghĩ đến Bạch Hổ.
Con hổ trắng chết tiệt đó, trước đây nó đã từng thông minh ngoan ngoãn như thế nào, dịu dàng vâng lời ra sao, lúc nào cũng cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, đã vậy còn đút cho nàng ăn quả dại màu đỏ.
Thế nhưng sau đó nàng lại bị con súc sinh này lừa gạt, đến cả thân thể cũng bị nó lấy đi!
Đủ thứ chuyện tối qua hiện lên sống động trong đầu nàng.
Súc sinh kia vậy mà lại đè lên người nàng rồi thè lưỡi liếm toàn bộ cơ thể, đã vậy còn tách hay chân nàng ra rồi tuỳ ý đưa đẩy.
Thật không hiểu nổi nàng bị loại quả dại màu đỏ kia ép thành phế nhân, chỉ biết trằn trọc rên rỉ đầy phóng đãng dưới thân súc sinh đó.
Toàn bộ nàng đều nhớ mà còn nhớ rất rõ!
Nàng không thể về nhà nữa, sự trong sạch của nàng đã bị vấy bẩn, vậy thì sống trên đời này còn ý nghĩa gì đây?”
Giờ đây Hoắc Vân Dung chỉ nghĩ đến cái chết.
Mặc dù nàng không thể động tay giết chết Bạch Hổ nhưng ít nhất nàng có thể tự sát.
Dòng suối nhỏ trong vắt có thể nhìn thấy đáy lộ ra lớp cuội xếp ngổn ngang bên dưới, thực vật thủy sinh xanh mướt dập dờn theo làn nước, mấy đàn cá bơi qua bơi lại như đang du hành trên không mà không cần điểm tựa nào.
Từ bờ đến vách đá khoảng hai mươi trượng nhưng sâu bao nhiêu thì không ai biết.
Gương mặt Hoắc Vân Dung tràn đầy nước mắt, đuôi mắt cũng phiếm hồng.
Nàng ngơ ngác nhìn vào chỗ sâu nhất, một lúc lâu sau đó mới nhấc chân lên đi bước từng bước một đến đó.
Dòng nước suối lạnh thấu xương dần ngập hết bắp chân của nàng nhưng thậm chí nàng cũng không nhận ra điều đó.
Càng vào sâu thì dòng nước càng chảy xiết, gấu váy nhiều lớp đều sũng nước như có một sức lực ngàn cân kéo nàng xuống, đến cả nhấc chân lên cũng khó khăn.
Mặt Hoắc Vân Dung trắng bệch không chút máu, đôi môi tím tái vì lạnh.
Nàng lại đưa tay lên lau nước mắt rồi dừng lại thở dốc, sau đó cắn răng tiếp tục bước đi.
Dòng nước ngập quá eo nàng, nửa thân hoàn toàn chìm trong biển nước.
Cảm giác lạnh đến mức đóng băng khiến nàng kiệt sức, gân cốt cũng rã rời, thân thể lung lay sắp đổ gần như không thể đứng vững.
Người càng lúc càng nặng như thể có quỷ nước đang liều mạng lôi kéo mắt cá chân của nàng.
Mí mắt bắt đầu nặng trĩu làm cho tầm nhìn của nàng trở nên mờ mịt.
Hoắc Vân Dung mơ hồ nghĩ chỉ cần nhắm mắt ngay tại đây rồi ngã xuống thì tất cả mọi chuyện đều sẽ biến mất.
Ngay lúc sắp ngã nàng chợt cảm thấy mình rơi vào một nơi ấm áp, dường như đó là một cái ôm, một cái ôm có thể xua tan mọi giá lạnh.
Hoắc Vân Dung ngơ ngác quay đầu lại thì thấy người đang ôm mình có đôi mắt vàng sáng ngời, vẻ mặt lo lắng như đang muốn nói gì đó.
Nhưng nàng đã quá mệt mỏi, năm giác quan đều mất hết nên không nghe rõ lời người kia nói và cũng chưa kịp nghĩ vì sao lại có người xuất hiện ở nơi này thì đã hôn mê bất tỉnh trong lòng người lạ.