Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Không biết đã qua bao lâu, trong lúc ý thức mơ màng Hoắc Vân Dung nghe có một tiếng sột soạt kèm theo đó là tiếng răng rắc xa gần.

Nàng giãy dụa vùng dậy từ trong hỗn loạn, trước khi mở mắt ra đã nghe thấy một giọng nam trong trẻo vang lên bên tai.
“Nàng tỉnh rồi à?”
Là giọng nói của ai, hình như nàng đã nghe thấy ở đâu đó, ở trong mơ sao?
Đầu Hoắc Vân Dung nặng trĩu, phải một lúc lâu mới có thể mở mắt ra.

Khi tầm nhìn dần sáng rõ, nàng chớp mắt nhìn vào đôi mắt màu vàng kim.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Vân Dung sững sờ trong chốc lát rồi nhanh chóng phản ứng lại.

Chưa kịp suy nghĩ gì đôi tay đã vô thức đẩy người chỉ cách mình một khuôn mặt ra: “Ngươi là ai?!”
Chủ nhân khuôn mặt đó cũng không hề khó chịu vì bị đẩy ra một cách thô bạo như vậy mà chỉ nhìn Hoắc Vân Dung: “Nàng không nhận ra ta sao?”
Sao ta có thể nhận ra ngươi được chưa? Hoắc Vân Dung mím môi không nói, nàng là một cô nương chưa xuất giá và cũng là một người rất xinh đẹp, tất nhiên sẽ có bản năng phòng thủ trước những nam nhân xa lạ, đặc biệt là trong hoàn cảnh cô nam quả nữ như vậy.

.
Nàng bình tĩnh nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn còn ở trong hang động ban đầu còn Bạch Hổ thì đã biến mất.
Chẳng lẽ nó đi ra ngoài để tìm mình? Nghĩ đến đây lòng nàng chợt buồn, nàng không biết sau này phải làm sao.

Sau chuyện như vậy liệu nàng có thể chấp nhận xem như không có việc gì xảy ra, nàng không làm được.

Nhưng nếu nàng không để chuyện này trôi qua thì nàng phải thế nào đây?
Nàng không chết và cũng không có dũng khí để chết lần thứ hai, nếu nàng không thể quên được chuyện đó, liệu rằng cả đời này nàng phải chạy trốn Bạch Hổ hay sao? Trong chốn thâm sơn cùng cốc này, làm sao có thể không chạm mặt nhau được.
Hoắc Vân Dung ngơ ngác nhìn cửa động, trong lòng thất thần hoàn toàn quên mất người đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình.
Người nọ theo sát ánh mắt của nàng, lúc đầu có chút khó hiểu nhưng một lúc sau dường như nghĩ ra điều gì đó, vội quay đầu nhìn vào đôi mắt cô đơn của Hoắc Vân Dung, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt: “Nàng đang tìm gì vậy? Nàng đang tìm con hổ trắng đó à?”
Hoắc Vân Dung bỗng lấy lại được tinh thần, nàng thu hồi ánh mắt rồi nhìn người kia: “Ngươi…”
Nàng muốn hỏi xem hắn đã từng nhìn thấy nó chưa nhưng lại tình cờ thấy hắn hơi nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt vàng kim phát sáng, trong lòng nàng chấn động rồi lập tức ngây người.
Tại sao đột nhiên lại có một người xuất hiện ở đây, rõ ràng trong dòng suối mình đã ngất đi mà dòng suối cũng không gần với hang động, xung quanh hang này có dây leo chằng chịt nên cũng xem như không bắt mắt lắm, thậm chí có thể xem như là nơi ẩn nấp.

Tại sao người này có thể mang mình từ trong suối về lại hang động, tại sao hắn lại biết trong núi này có Bạch Hổ…
Trong đầu nàng hiện lên một suy nghĩ hoang đường, đột nhiên đồng tử Hoắc Vân Dung co rút lại, nàng kinh ngạc nhìn hắn run rẩy nói: “Ngươi, ngươi là…”
Nàng chỉ nói ba chữ đã không thể tiếp tục, nàng sợ nếu nói thêm một lời nữa sẽ phá bỏ điều cấm kỵ và sẽ tìm đến một số tai họa đáng sợ.
Nhưng dường như nam nhân đó như có kỹ năng đọc tâm trí, không cần nàng nói hắn cũng biết nàng muốn hỏi gì, vì vậy chỉ gật đầu: “Là ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui