Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Hổ yêu mở miệng muốn nói nhưng Hoắc Vân Dung lại không muốn nghe.

Nàng khóc lóc đếm lại tất cả những chuyện xảy ra trong ba tháng qua, mỗi chuyện đều là bằng chứng chắc chắn cho động cơ và âm mưu thầm kín của hắn.
Càng nói nàng càng kích động, nói lui nói tới cuối cùng sắp khóc đến ngất đi.

Hổ yêu không còn cách nào khác đành tiến tới nắm lấy cổ tay trái của nàng, Hoắc Vân Dung siết chặt cổ tay rồi giơ tay phải lên tát hắn một cái.

Âm thanh giòn tan vang vọng trong hang khiến cả hai đều sửng sốt.
Hổ yêu nhân cơ hội ôm nàng vào lòng, Hoắc Vân Dung liều mạng vùng vẫy nhưng làm sao có thể đánh bại hắn.


Lúc sau nàng đã bị hắn đè chặt xuống đất, hai cơ thể cứ thế dán chặt vào nhau, Hoắc Vân Dung chưa từng thân cận với một nam nhân xa lạ như vậy, nàng thẹn quá hóa giận: “Thả ta ra!”
Hổ yêu lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Nghe ta nói rồi ta sẽ buông nàng ra.”
Hoắc Vân Dung quay đầu không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nức nở, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê treo trên mi nàng lung lay như sắp rơi.
Thấy nàng đã bình tĩnh lại đôi chút, hổ yêu buông tay ra và ngồi cách nàng một bước.
Hoắc Vân Dung ngồi dậy, tóc rối bù, khóc đến hai má sưng phồng, cánh mũi phiếm hồng và nước mắt giàn giụa.

Nàng lặng lẽ chỉnh lại gấu váy xộc xệch vì giãy giụa rồi xoay người lại quay đầu nhìn ra ngoài hang động dần ngả sang đêm, không thèm liếc hổ yêu một cái.
“Ta không phải cố ý trêu chọc nàng, ta vốn là Bạch Hổ, trước khi thành hình thì sống ở trong nhà đạo quan ở Kinh Sơn.

Trong đạo quan chỉ có một lão đạo sĩ, ta cũng không biết hắn bao nhiêu tuổi.

Ngày thường không luyện đan thì sẽ tu thuật pháp, ngoài ra thì không làm gì cả.

Hắn suốt ngày tụng kinh bên tai ta, lúc luyện thành đan dược thì lại đút cho ta nếm thử trước.

Dù sao thì ông ấy vẫn có chút bản lĩnh, năm này qua tháng nó mưa dầm thấm đất, ấy vậy mà ta dần sinh ra linh thức.”

Hoắc Vân Dung nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi nhưng vẫn nhịn xuống không nói ra.
“Sau này, ta cũng không biết là bao lâu nhưng ngày nọ có một ông lão lông mày vàng, có lẽ là bạn tốt của lão đạo sĩ đó đưa một đứa bé đến đạo quán.

Đứa trẻ sinh ra đã vụng về lại hư đốn, nó cứ nắm lấy đuôi của ta, quá phiền phức nên ta đã cắn nó một cái, cắn đến mức nó nửa sống nửa chết.

Lão đạo sĩ vừa bất ngờ vừa tức giận, dùng một cái roi pháp mềm hung hăng quất ta, cũng đánh ta thiếu đường chết đi sau đó đuổi ta khỏi đạo quán.”
Rốt cuộc Hoắc Vân Dung cũng không nhịn được bèn quay đầu nhìn hắn.
Hổ yêu cười nhẹ, tiếp tục nói: “Lúc đó ta không biết biến hình và cũng không biết sử dụng thuật pháp, sau trận đòn đó ta đã mất đi một nửa sinh mệnh, hơi thở thoi thóp, nằm rất lâu vẫn không thể động đậy.

Ta trốn dưới một cây đại thụ ngàn năm trong núi Kim Sơn để tĩnh dưỡng.

May mắn thay đó là vào mùa mưa, trên cây ra rất nhiều trái, lúc khát thì ta chờ mưa, lúc đói thì ta lại húc vào cây, ấy vậy mà vẫn chưa chết.”
Hoắc Vân Dung im lặng cúi đầu nhưng trong lòng lại âm thầm thương hại.

“Sau khi vết thương bình phục, ta từng muốn trả thù lão đạo sĩ và cắn chết ông ta khi ông ta không phòng bị nhưng rốt cuộc ta cũng không đi.

Ta đã sống trong đạo quán đó từ khi còn nhỏ, đột nhiên rời đi như vậy nên không biết phải theo ai nên chỉ biết chạy quanh trong núi rừng phiêu du khắp nơi, săn bắt hươu nai.

Không biết bắt đầu từ khi nào trong đầu ta luôn nghĩ về những cách tu tập thuật pháp, khí huyết trong cơ thể cũng vô thức vận chuyển theo thuật pháp đó.

Sau nhiều năm thế mà ta lại tu thành hình người, còn có linh lực và pháp thuật.”
Hoắc Vân Dung trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng nhịn không được nói: “Ngươi còn nói không lừa ta, ngươi đã tu thành hình người rồi nhưng mấy tháng nay ngươi lại giả vờ không biết gì để dỗ dành ta, đến mức ta rất tin ngươi nhưng ngươi lại khi dễ ta…” Nghĩ đến việc bản thân phải chịu thiệt thòi, nàng lại tủi thân rơi nước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận