Cách đó không xa có một con Bạch Hổ to lớn hung hăng đang chậm rãi đi về phía nàng!
Con Bạch Hổ bước từng bước tới gần hơn, Hoắc Vân Dung muốn chạy trốn nhưng hoàn toàn không thể, cả người nàng lạnh cóng, đầu óc trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ không ngừng vang vọng đó là chết chắc rồi.
Thực ra cho dù hiện tại tay chân nàng lành lặng có thể chạy nhảy nhưng làm sao có thể thoát khỏi móng vuốt của Bạch Hổ được?
Lúc này Bạch Hổ đã đi tới trước mặt Hoắc Vân Dung, giờ đây đầu óc nàng trở nên hỗn loạn, chỉ biết mình sắp chôn thây vào miệng hổ.
Dẫu nàng biết rằng vô dụng nhưng vẫn xin tha: “Đừng… Đừng ăn ta…”
Bạch Hổ ngậm thứ gì đó trong miệng, lúc nhìn thấy nàng liền nhả nó ra, sau đó cúi đầu ngửi nàng một cái.
Hơi thở nóng hổi phả vào má và tai Hoắc Vân Dung.
Nàng nhắm mắt lại, biết rằng sự sống chết của mình chỉ gói gọn trong giây phút này, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, nước mắt rơi lã chã.
Thường ngày chưa chắc nàng đã sợ chết như vậy nhưng chỉ đến khi cái chết gần kề nàng mới nhận ra mình muốn sống đến nhường nào.
Trước mắt Hoắc Vân Dung tối đen như mực nhưng mí mắt lại được lưỡi của Bạch Hổ liếm qua liếm lại.
Nàng nằm cứng đờ ở đó, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ nó muốn ăn phần đầu trước? Như vậy cũng không tệ, còn tốt hơn việc ăn tứ chi thân thể trước, thế thì chết cũng không thoải mái chút nào.
Nhưng Bạch Hổ chỉ liếm nàng mà không hề mở miệng, một lát sau đột nhiên nó co bốn chân lại rồi nằm bên cạnh nàng, rúc chiếc mũi vào sau cổ nàng và nhắm mắt nằm yên.
Hoắc Vân Dung vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không biết con Bạch Hổ này có ý đồ gì, chẳng lẽ Bạch Hổ không ăn thịt người sao?
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung thì Bạch Hổ lại mở mắt ra khiến tim Hoắc Vân Dung thắt lại.
Nàng thấy nó há miệng ngoạm một quả dại trên mặt đất sau đó đưa tới bên miệng nàng như muốn cho nàng ăn.
Hoắc Vân Dung ngơ ngác nhìn nó, gương mặt vẫn toát lên vẻ sợ hãi.
Bạch Hổ đợi một lúc, dường như không còn kiên nhẫn được nữa bèn cắn quả dại đút vào trong miệng nàng.
Toàn bộ lông và râu trên mặt hổ đều đâm vào mặt nàng, đây là lần đầu tiên trong đời Hoắc Vân Dung ở gần một con dã thú như vậy, hơn nữa nó còn là một con dã thú có thể ăn thịt người.
Nghĩ đến đây nàng sởn cả tóc gáy, đã vậy còn không dám và cũng không thể chống lại, chỉ có thể mở miệng nhận lấy quả dại, nuốt xuống mà không biết mùi vị là gì.
Bạch Hổ lần lượt đút cho nàng ăn mấy loại quả dại cho đến khi Hoắc Vân Dung ăn không nổi nữa thì nó mới thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi bên cạnh nàng.