Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


“Cũng không phải ta cố ý làm như vậy, yêu tộc đến trăm năm sẽ chịu một lần thiên khiếp, lần sau sẽ nặng hơn lần trước, nếu có thể chịu đựng đủ mười lần thiên khiếp thì có thể hóa thành thần.

Trăm năm trước, vừa đúng lúc ta tròn một ngàn tuổi.
Nghe vậy, Hoắc Vân Dung lén nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ hóa ra ngươi đã già như vậy rồi.
Dường như hổ yêu cũng cảm nhận được bèn nhìn về phía nàng.

Ánh mắt chạm nhau khiến Hoắc Vân Dung cảm thấy không được tự nhiên, nàng đỏ mặt vội vàng quay đi, cúi đầu nhìn ngọn lửa bập bùng như không có chuyện gì xảy ra.
Từ góc nhìn của hổ yêu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nàng, cổ trắng thon thả với đường cong tinh tế, hàng mi dài khẽ rung rinh, khuôn mặt hồng hào tràn đầy sức xuân.

Dáng vẻ giả vờ tỏ ra bình tĩnh xinh đẹp khiến lòng người ngứa ngáy.

Yết hầu di chuyển, giọng nói của hắn dần mang theo vẻ thoải mái.

Hắn nhìn chằm chằm vào sườn mặt phiếm hồng của Hoắc Vân Dung rồi nói tiếp: “Khi đó đối với ta mà nói thì thiên kiếp cũng không phải là cửa ải khó đến mức không thể vượt qua, chẳng qua phải chịu tổn thương chút linh lực.

Sau khi chịu thiên kiếp thì tập trung tĩnh dưỡng mấy chục năm, chỉ cần không chết là có thể đạt được nhiều tiến bộ hơn, sức mạnh cũng tăng lên.

Đáng tiếc là đúng vào ngày ta chịu thiên kiếp đã rơi vào trong rừng, lúc đang muốn dành chút thời gian tìm chỗ nghỉ ngơi thì gặp phải một bầy sói…”
Lúc này Hoắc Vân Dung đã nghe đến nhập tâm, nàng mở to hai mắt, nhẹ nhàng “a” một tiếng.
Hổ yêu cười nói: “Nàng lo lắng cho ta sao?”
Hoắc Vân Dung lập tức tỉnh táo quay đầu lại rồi lẩm bẩm: “Ai thèm lo lắng cho ngươi chứ.” Trong phút chốc nàng không muốn để ý đến hắn nữa nhưng hắn đang nói đến điểm quan trọng nên trong lòng Hoắc Vân Dung rất ngứa ngáy, nàng thật sự muốn nghe hắn nói tiếp.
Hổ yêu đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn rộng lượng nói cho nàng biết: “Ta không bị sói ăn thịt.

Có lẽ lũ sói kia đã nhận ra ta có linh lực, hơn nữa còn không phải là một con hổ trắng bình thường.

Nếu chúng lợi dụng lúc ta suy yếu mà xông đến chắc là sẽ xẻ thịt ta không còn miếng nào.

Nếu để ta tịnh dưỡng thêm vài ngày thì lũ sói kia nhất định sẽ thành thịt thơm trong miệng ta.”
Hoắc Vân Dung chửi thầm, ngươi nói người khác là ác lang thì ta thấy ngươi mới chính là ác hổ.


Nhưng dù sao trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng lúc đó ta quá yếu, liều mạng đánh chết tất cả lũ sói đó đến hơi thở cuối cùng thì bản thân cũng bị trọng thương sắp chết, ngay cả biến hình dạng cũng không được.

Vì vậy đành phải dùng nguyên thân của mình tới đây tĩnh dưỡng.

Sau đó còn phải dùng chút linh lực cuối cùng để thiết lập kết giới ở đây.

Trăm năm qua chưa có sinh vật bên ngoài nào có thể đột nhập vào nơi này.”
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Vân Dung, mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Trừ nàng ra.”
Hoắc Vân Dung sửng sốt, nàng khẽ nói: “Không phải ta cố ý quấy rầy ngươi thanh tu.”
Nàng cúi đầu suy nghĩ chốc lát, sau đó khẽ nói: “Cho nên ta không thể ra khỏi nơi này cũng vì chuyện của ngươi… Không, không đúng, ngươi nói ngươi bị trọng thương một trăm năm trước, hơn nữa lại không thể biến thành người, vậy tại sao ta tới đây chẳng bao lâu thì ngươi đã biến thành người được rồi.

Trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhất định là ngươi lại đang gạt ta!”

“Trước khi nàng đến đây, vết thương của ta đã khỏi được ba bốn phần.

Linh lực của ta cũng dần khôi phục và có thể hóa thành hình người.

Nhưng ba tháng trước, nàng rơi xuống vực sâu, lúc ta tìm thấy nàng thì hầu như đã không còn hơi thở, xương cốt đứt gãy, lục phủ ngũ tạng đều nát vụn.

Không còn cách nào khác ta đành phải dùng linh lực để cứu nàng.

Kể từ đó linh lực còn lại trên người ta cũng không đủ để duy trì hình người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận