Hoắc Vân Dung nghẹn lời, nàng không ngờ rằng lại có nguyên nhân đằng sau, chẳng trách sau khi rơi từ vách đá cao như vậy vẫn có thể giữ được mạng, hóa ra hắn đã hy sinh linh lực để đổi lấy mạng sống cho mình.
Một lúc sau nàng khẽ nói, khí thế đã không còn mạnh mẽ như trước nữa: “Vậy… Vậy ngươi cũng không nên ép ta làm loại chuyện đó với ngươi.
Ngươi dùng linh lực của mình để cứu ta, chắc chắn ta sẽ rất cảm kích ngươi nhưng tại sao ngươi lại làm như vậy với ta.
Ngươi là yêu, ta là người, người và yêu không chung đường, sao có thể, sao có thể…”
Những gì xảy ra tối qua hiện lên trong đầu nàng khiến tai nàng nóng bừng, giọng nói càng lúc càng nhỏ, lúc nói xong thì đã không còn nghe thấy gì nữa.
Bên ngoài hang động gió thi nhau gào thét làm ngọn lửa dần yếu đi.
Hổ yêu thêm mấy cây củi khô vào trong lửa, đồng tử dừng lại nơi đôi tai đỏ rực của Hoắc Vân Dung, ánh mắt càng u ám hơn.
“Thời trẻ ta từng ngao du chốn nhân gian, mặc dù không thông thạo những việc của nhân gian nhưng cũng hiểu biết được đôi chút.
Thời đó nếu được người khác giúp đỡ thì luôn phải báo đáp.
Nếu một nữ nhân được nam nhân cứu mạng thì nàng ấy sẽ lấy thân báo đáp.
Lúc đó người nào cũng như vậy nên ta nghĩ đấy chính là đạo lý của nhân gian.
Sau khi cứu được nàng thì trong lòng ta đã xem nàng như nương tử, vì vậy việc thân thiết giữa phu thê cũng không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa gì.
Nhưng không ngờ trăm năm trôi qua ta tu hành ở trong núi sâu nên chưa từng đặt chân đến nhân gian nên không biết thế sự đã thay đổi, thì ra những chuyện như vậy đều đã không thể làm nữa rồi.”
Nói xong thì trong giọng điệu có chút cảm khái như đang than thở xã hội bại hoại, lòng người xảo trá.
Hoắc Vân Dung cúi đầu đỏ mặt như thể mình thực sự đã trở thành một kẻ vô tâm, vong ân phụ nghĩa.
Im lặng hồi lâu, nàng mới tìm lại được giọng nói của mình, thiếu tự tin phản bác lại: “Cho dù muốn lấy thân báo đáp cũng phải có ba mối sáu lễ, sau khi bái đường thành thân mới có thể làm chuyện phu thê, sao lại có thể… Huống hồ ngay cả tên của ngươi ta cũng không biết thì làm sao chúng ta có thể là phu thê?”
Nghe vậy, đôi mắt hổ yêu trở nên ấm áp hơn một chút: “Ta vốn tên là Phù Quang nhưng nếu Dung Nhi thích gọi ta là Tiểu Bạch thì từ nay về sau ta sẽ gọi là Tiểu Bạch.
Nói vậy thì nàng bằng lòng lấy thân báo đáp?”
Hoắc Vân Dung sửng sốt, ta muốn khi nào?
Nàng ngước mắt lên, nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt hổ yêu thì lòng nàng chợt rung động.
Nhưng lại nghĩ đến lúc hắn còn là hổ thì rất ta đây, bây giờ nói chuyện thì thật sự là miệng nở hoa sen, suýt chút nữa đã lừa được mình, nàng lập tức tỉnh lại, lớn tiếng nói: “Ai thích gọi ngươi? Tên của ngươi là gì cũng không liên quan đến ta, ta không gọi ngươi Phù Quang cũng không gọi ngươi là Tiểu Bạch, còn ngươi, ngươi cũng không được phép gọi ta là Dung Nhi!”
Thời đó, nữ nhi trong nhà không được tuỳ tiện cho nam nhân xa lạ gọi khuê danh, ngoại trừ phụ thân và các huynh thì chỉ có phu quân mới được gọi như vậy.
Hoắc Vân Dung nghe hắn gọi khuê danh của mình như vậy khiến nàng vừa thẹn lại vừa hối hận.
Trước đây nàng chỉ xem hắn như một con hổ, trong thung lũng sâu hút này không còn ai có thể nói chuyện với nàng nên nàng coi hắn như một hảo bằng hữu không biết nói.
Chuyện gì nàng cũng kể cho hắn nghe, tên tuổi, quê quán, nhà có bao nhiêu người, làm nghề gì, tất cả đều cho hắn biết, thậm chí vào kỳ hành kinh nàng cũng nói cho hắn cũng biết!