Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Hổ yêu - Phù Quang cũng không tức giận: “Vậy ta nên gọi nàng là gì? Nương tử? Phu nhân? Khanh Khanh?”
Hoắc Vân Dung đỏ mặt: “Cái nào cũng không được gọi, ta không muốn gọi ngươi vậy nên ngươi cũng đừng gọi ta.

Ta cũng chưa từng nói muốn gả cho ngươi, ngươi cứ gọi lung tung lên thế!”
Phù Quang thở dài: “Trong thung lũng này chỉ có ta và nàng, nếu nàng không muốn gọi ta mà cũng không chịu để ta gọi nàng, vậy thì chúng ta sẽ như hai người câm, không bao giờ nói chuyện với nhau sao?”
Hoắc Vân Dung không cho là đúng, cái gì mà hai người ta với nàng, rõ ràng ngươi không phải người mà là yêu! Nhưng quả thật những gì hắn nói rất có lý, họ không thể im lặng mãi được.

Nàng khẽ cau mày, bỗng chốc cảm thấy hơi xấu hổ.

Lát sau bỗng nhiên nàng nghĩ đến một chuyện, sắc mặt khẽ thay đổi, ngẩng đầu nhìn Phù Quang: “Không đúng, tại sao ta phải ở đây với ngươi mãi mãi, ta không thể về nhà bởi vì kết giới ngươi đã giăng ở đây, vì vậy ngươi chỉ cần mở kết giới thì ta có thể ra ngoài rồi.”
Phù Quang mỉm cười lắc đầu với nàng: “Hiện tại vẫn chưa được.”
Hoắc Vân Dung trợn tròn mắt: “Tại sao?”
“Lúc trước cứu nàng ta đã hao phí không ít linh lực, giờ còn chưa khôi phục.

Nếu không có kết giới thì sài lang hổ báo tới đây vây đánh ta, làm sao ta có thể chống cự được?”
Hắn dừng lại một lúc rồi nói: “Ta đã cứu nàng, ơn báo đáp ta còn chưa tính, chẳng lẽ giờ nàng muốn ta dâng lên cái mạng này thì mới cam tâm hay sao? Dung Nhi, nàng tuyệt tình như vậy thật sự làm ta quá đau lòng.”
Hoắc Vân Dung cũng không phải là người vô tâm như vậy, chỉ là nàng nóng lòng muốn về nhà.


Bị hắn nói những lời này khiến mặt nàng lập tức nóng bừng lên, ấp úng biện minh: “Ý ta không phải vậy…”
Phù Quang gật đầu: “Ồ… Không phải ý gì? Không phải không muốn trả ơn? Không phải tuyệt tình như vậy?”
“Ta, ta…” Hoắc Vân Dung lập tức không nói nên lời.

Một lát sau nàng không nhịn được bèn khẽ hỏi: “Vậy khi nào ngươi mới bình phục?”
“Chậm thì dăm ba năm, lâu thì tám mười năm.”
Hoắc Vân Dung hét lên: “Lâu vậy ư?”
Phù Quang không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng nhưng trong mắt hắn như chứa ngàn lời muốn nói khiến Hoắc Vân Dung cảm thấy xấu hổ như thể đang nói rằng hắn đã tiêu tốn nhiều linh lực như vậy để cứu nàng, nàng không biết ơn thì thôi đã thế lại còn oán trách.
Nhưng nàng thật sự không thể chấp nhận được, ba năm, năm năm, tám năm hay mười năm, cuộc đời của phàm nhân cũng chỉ có mấy chục năm, nếu nàng ở đây nghỉ ngơi tám mười năm vậy thì còn có gì cần thiết để ra ngoài nữa đâu.

Chờ đến khi nàng ra ngoài nói không chừng nhân thế đã sớm quên đi sự hiện diện của nàng rồi, lúc đó có lẽ phụ mẫu cũng đã…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận