Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Phù Quang bất đắc dĩ nói: “Lúc nàng tu luyện có thể dễ dàng như vậy sao? Ta tĩnh dưỡng trong núi trăm năm cũng chỉ khôi phục được ba bốn thành linh lực, mà bốn thành tu luyện trong trăm năm trong giây lát đã tiêu hao hai thành.

Ta không hối hận vì đã cứu nàng nhưng hai thành này dễ tan khó hồi, ta cũng không còn biện pháp nào, trừ phi…”
Vốn dĩ Hoắc Vân Dung càng nghe càng tuyệt vọng, không ngờ lời nói của hắn lại có biến chuyển mới, nàng vội vàng hỏi: “Trừ khi cái gì?”
Phù Quang liếc nhìn bên ngoài hang động tối tăm, sau đó quay đầu nhìn ngọn lửa trước mặt, im lặng một lát rồi trả lời không đúng trọng tâm: “Nàng có biết vì sao hôm nay ta có thể biến hình không?”
Hoắc Vân Dung sửng sốt một chút rồi nghĩ thầm, chuyện này quan trọng sao? Nhưng suy cho cùng nàng cũng không dám đắc tội hắn nên đành phải kìm nén sự nóng nảy của mình, nương theo hắn mà hỏi: “Tại sao?”
Phù Quang bình tĩnh nhìn nàng, cười nói: “Bởi vì nàng.”
“Vì ta?” Hoắc Vân Dung nghi ngờ.


Trước đây ta không biết ngươi là yêu cũng chẳng có linh lực, sao lại có thể giúp ngươi hoá hình được?
“Trong tàng kinh các nằm trên núi của đạo quan cất giấu rất nhiều kỳ kinh bí thuật độc lạ…”
Đầu óc Hoắc Vân Dung vẫn đang lang thang, nhịn không được mà nghĩ ngươi còn là một con hổ trắng biết chữ? Sau đó tiếp tục nghe hắn nói: “...!Có một cuốn sách là âm dương luận, trong đó ghi lại một loại bí thuật song tu, nếu tu luyện đúng cách, chỉ tốn một nửa công sức nhưng sẽ có công hiệu gấp đôi.

Thuật pháp bình thường phải tu luyện trăm năm mới có thể đạt được linh lực nhưng dùng thuật song tu thì chỉ cần hai ba mươi năm…”
Nói đến đây giọng của hắn bỗng trầm xuống như sợ bị nghe lén bèn vô tình đến gần tai Hoắc Vân Dung, kể cho nàng nghe tất cả về phương pháp tu luyện và lợi ích của bí thuật.
Hoắc Vân Dung một lòng muốn về nhà, bây giờ nghe nói có tuyệt kỹ như vậy, làm sao nàng có thể không động lòng.


Nàng dỏng tai lên nghe chỉ sợ bỏ sót một chữ nhưng càng nghe thì vẻ mặt lại càng kỳ sau.

Sau khi nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của Hoắc Vân Dung đỏ đến mức có thể chảy ra máu.

Nàng mở to hai mắt, miệng há hốc, lắp bắp không nói được.
Nhận ra hai người gần như chạm vào nhau, nàng hoảng hốt vội vàng đẩy hắn ra: “Ngươi nói dối! Trên đời này làm sao có chuyện như vậy, loại…” Biện pháp tà dâm như thế.

Nhưng da mặt nàng mỏng nên cuối cùng cũng không thể nói ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận