Phù Quang cười nhạt: “Nếu nàng không tin ta thì cũng không còn cách nào nhưng chuyện này chắc chắn là sự thật, nếu không làm sao sau khi giao hợp ta lại có thể hoá hình? Tất cả đều dựa vào công lực của bí thuật này.
Vốn dĩ dựa theo cảnh giới tu luyện thì muốn hoá hình ít nhất cũng phải đến nửa năm nhưng sau đêm chúng ta hoan ái lần đầu thig ta lập tức cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình di chuyển mạnh hơn thường ngày rất nhiều…”
Hoắc Vân Dung nghe hắn nhắc đến chuyện tối qua lại không hề kiêng dè dùng những từ như “giao hợp”, “hoan ái” để làm cái cớ, quả thật không biết xấu hổ.
Nàng tức giận đến mức đôi mắt trở nên đen kịt, không đợi hắn nói xong đã lớn tiếng ngắt lời: “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì vậy!”
Phù Quang nhìn nàng một cái sau đó bình tĩnh dừng lại, hắn gật đầu nói: “Được rồi, nếu nàng không muốn nghe thì ta sẽ không nói nữa.
Nếu nàng cho rằng ta đang lừa nàng cũng không không sao.
Dù sao ta cũng chẳng có gì để làm, một năm hay mười năm đối với ta mà nói cũng không khác gì cho lắm.
Nàng chỉ cần ở lại đây vài năm đến khi ta hoàn toàn hồi phục.
Đêm đã khuya, đêm qua nàng… Ừm… Hôm nay lại nhiễm lạnh, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
Vừa nói hắn vừa cởi y phục ra đưa cho nàng, chỉ để lại một lớp áo mỏng che thân: “Nếu nàng không muốn lấy thân báo đáp mà lại không muốn ngủ chung với ta, bây giờ ta cũng không thể biến đồ từ không khí.
Đây là da và lông của ta hoá thành, nó có thể giữ ấm và xua tan cái lạnh, nàng có thể dùng nó làm chăn.”
Nói xong, không đợi Hoắc Vân Dung đáp lời thì hắn đã tìm một góc xa nàng, sau đó đi ngủ.
Hoắc Vân Dung không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy, không hề dây dưa gì thêm.
Nàng túm lấy quần áo của hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, lúc này không biết nên phản ứng thế nào.
Trong hang động yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở nhẹ của hai người chỉ có tiếng củi cháy lách tách.
Hoắc Vân Dung ngơ ngác một lúc, sau đó liếc nhìn về phía Phù Quang đang nằm.
Nàng thấy hắn đang nằm ngửa, dùng hai tay làm gối, hơi thở dần nhẹ nhàng và ổn định như đã ngủ say.
Nàng cũng chậm rãi nằm xuống, lấy y phục của Phù Quang đắp lên người.
Y phục không nặng lắm nhưng rất ấm, ấm hơn chăn mùa đông ở nhà nhiều.
Trong lòng nàng hỗn loạn, trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Đầu nàng chỉ nghĩ đến những điều hắn vừa nói, nàng không nên tin nó, trên đời sao lại có biện pháp tà dâm như vậy? Chắc chắn là hắn đã bịa ra để dỗ dành mình.
Nhưng nàng không thể không có suy nghĩ khác trong đầu…
Nếu những gì hắn nói là giả, vậy vì sao lại phải gạt mình.
Nàng nắm chặt y phục trên người, trong lòng không nhịn được mà nghĩ.
Bây giờ trong hang chỉ có hai người bọn họ, nếu hắn thật sự muốn làm gì đó với nàng liệu nàng có thể cản lại được sao? Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm gì.
Sự trong sạch của mình đã bị hắn vấy bẩn, mấy chuyện quan hệ bất chính này cũng đã làm rồi thì làm một lần hay trăm lần có gì khác nhau đâu? Chung quy lại thì mình vẫn không thể tái giá được nữa.
Nếu thật sự mình phải ở đây mười năm, trong mười năm này mọi chuyện nhất định phải dựa vào hắn.
Sống với nhau khoảng thời gian dài như vậy cũng xem như là phu thê rồi? Huống hồ hắn còn có ơn cứu mạng mình, nếu đến lúc đó hắn không bỏ cuộc thì liệu mình còn có mặt mũi để từ chối hết lần này đến lần khác sao? Chẳng phải mình sẽ đã lãng phí thời gian mấy năm ở đây một cách vô ích ư?