Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Dung khẽ cắn môi rồi dần dần hạ quyết tâm.
Do dự hồi lâu, nàng lặng lẽ kéo y phụ đang đắp trên người xuống, yên lặng liếc nhìn về phía Phù Quang.

Chỉ cần nhìn một cái thôi cũng khiến đủ làm nàng cảm thấy áy náy đến mức mặt nóng bừng như muốn bốc cháy.
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng ngồi dậy sửa lại quần áo trên người rồi chậm rãi đi về phía hắn.

Nàng dùng mũi chân đá nhẹ vào chân hắn nhưng không có phản ứng.
Nàng nhẹ nhàng gọi: “Này.”
Vẫn không có phản hồi.
Nàng cắn môi, lớn tiếng nói: “Tiểu Bạch.”
Vẫn không có phản hồi.
Nàng quỳ xuống, do dự một lát vẫn đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy cánh tay hắn: “Tiểu Bạch.” Tại vùng da thịt tiếp xúc như rực cháy.

Phù Quang chậm rãi mở đôi mắt vàng kim, hai tay chống phía sau rồi nâng nửa thân trên dậy: “Sao vậy?”
Gò má Hoắc Vân Dung đỏ bừng, nàng do dự một lát, sau đó hỏi nhỏ: “Những lời ngươi nói lúc nãy là thật chứ?”
“Nếu có nửa câu giả dối ta sẽ bị thiên lôi đánh…”
Chưa kịp nói xong, Hoắc Vân Dung đã vội vàng nói: “Ngươi đang nói bậy gì đấy! Nếu ngươi bị sét đánh chết, chẳng phải ta sẽ không bao giờ thoát ra được sao?”
Ánh mắt Phù Quang hiện lên ý cười, giọng điệu trêu đùa: “Nếu ta bị sét đánh chết, chẳng phải kết giới ta dựng lên cũng biến mất sao? Vừa hay thoả mãn được tâm nguyện của nàng rồi?”
Hoắc Vân Dung lập tức không nói nên lời, nàng ngây người hồi lâu sau đó mới lẩm bẩm: “...!Ta không biết, nếu ngươi chết đi thì kết giới này cũng sẽ biến mất theo ngươi.”
“Thì bây giờ nàng biết rồi đấy.” Phù Quang mỉm cười, chậm rãi nói: “Nàng có thể giết ta trong lúc ta ngủ, ta chết rồi nàng chẳng những có thể đi ra mà trên đời này cũng không ai biết được trong sơn cốc đã xảy ra chuyện gì.”
“Ngươi…” Hoắc Vân Dung kinh ngạc đứng dậy, hôm nay tỉnh lại đúng là nàng đã có sát ý với hắn, vì trong lòng nàng đang nghĩ quyết không để ai biết được chuyện tằng tịu giữa nàng và Bạch Hổ.

Tại sao hắn có thể nói y như suy nghĩ của mình vậy.
Hoắc Vân Dung nhìn sắc mặt của hắn rồi trừng mắt liếc hắn một cái, nàng oán hận nói: “Ngươi đã tỉnh dậy đúng không.”
Phù Quang ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt có ánh vàng chuyển động, hắn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, Dung Nhi làm không được.


Nàng không giết ta khiến ta rất cảm động và cũng rất hối hận.

Trong ba tháng này, chúng ta sớm tối có nhau, cùng thức cùng ngủ, ta vẫn luôn xem nàng là nương tử của ta.

Những tưởng rằng nàng cũng có tình ý với ta như ta đối với nàng, cũng chỉ là chút giận hờn trong tình yêu đôi lứa, ấy cũng là niềm vui của các cặp phu thê.

Nào ngờ Dung Nhi lại không thích ta và cũng không muốn lấy thân báo đáp.

Ta làm bẩn cơ thể trong sạch của nàng, về tình thì việc nàng muốn giết ta ta cũng là có thể hiểu được, ta nguyện ý chết dưới tay nàng.

Nhưng không ngờ rằng chính nàng cũng không nhẫn tâm.”
Nói đến chuyện này, lồng ngực Hoắc Vân Dung như bị đè nén, ta không đành lòng giết chết ngươi nhưng ngươi lại muốn khi dễ ta, nàng tức giận nói với hắn: “Nếu ngươi biết ta muốn giết ngươi mà ngươi lại bằng lòng để ta giết, vậy sao ngươi không tự sát đi?”
Phù Quang nhẹ nhàng thở dài, giọng nói xa xăm: “Đương nhiên bởi vì ta sống chưa đủ, không muốn chết nhưng nếu có thể chết dưới tay Dung Nhi, cuộc đời này coi như sống không uổng phí.”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang buông thõng của Hoắc Vân Dung, ánh mắt bình tĩnh, nghiêm túc nói với nàng: “Nếu bây giờ Dung Nhi vẫn muốn giết ta thì hãy đến giết đi, ta sẽ không bao giờ phản kháng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận