Bàn tay hắn vừa to vừa ấm có thể ôm trọn đôi tay nàng vào trong đó.
Mặt Hoắc Vân Dung nóng lên, đột nhiên nàng rút tay lại rồi hừ một tiếng, xấu hổ nói: “Ta là người, ngươi là yêu.
Ngươi không giết ta thì ta đã cảm tạ trời đất rồi, sao ta có thể đi giết ngươi được.”
Phù Quang nắm lấy tay Hoắc Vân Dung, nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn nàng: “Đương nhiên nàng có thể, nếu trên đời này có người khác muốn giết ta, ta cũng sẽ cố gắng hết sức để chống cự, cho dù đánh không lại hắn thì ta cũng nghĩ cách khiến hắn chôn cùng.
Nhưng nếu là Dung Nhi muốn giết ta, tuy rằng ta đau lòng nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, tuyệt không có nửa câu oán hận.”
“Ngươi…” Cả đời Hoắc Vân Dung chưa bao giờ thân cận quá mức với nam nhân nào, cũng chưa từng nghe được lời ngon tiếng ngọt nào.
Nàng không ngờ rằng tên hổ yêu này vừa hạ bút đã thành văn, câu sau cứ nối câu trước lập tức khiến nàng đỏ mặt tía tai, trong chốc lát không biết nên nói gì, lát sau nàng cả giận nói: “Rõ ràng ngươi biết ta không thể xuống tay được, lại còn dùng lời đường mật để chọc giận ta!”
Phù Quang nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng rồi nhìn thẳng vào mắt nàng rồi mỉm cười nói: “Ta biết Dung Nhi có tấm lòng Bồ Tát, không muốn giết ta nhưng những gì ta nói là từ tận đáy lòng chứ không phải lời ngon tiếng ngọt gì hết.”
Ánh mắt của hắn khiến Hoắc Vân Dung bối rối, nàng nhanh chóng hất tay hắn ra, sau đó thu hai tay về phía sau để không để bị hắn mê hoặc: “Ta không muốn nghe ngươi nói những thứ này!”
“Vậy nàng muốn nghe cái gì?”
Hoắc Vân Dung cúi đầu im lặng một lát, sau đó quay đầu nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài hang động, giọng nàng thủ thỉ trong hư không: “Ta hỏi ngươi, trước đó ngươi nói phương pháp song tu kia, nếu cứ luyện theo như vậy thì mất bao lâu mới có thể khôi phục được linh lực?”
Trong mắt Phù Quang bỗng hiện lên ý cười nhưng lại bị ép xuống.
Hắn đứng dậy trầm ngâm một lát, vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu nói với Hoắc Vân Dung: “Việc này hơi khó nói, phải xem người đó có đủ siêng năng hay không.
Nếu một ngày chỉ một lần thì nửa năm có thể khôi phục, nếu một ngày tu luyện tám đến mười lần thì hơn một tháng đã khôi phục rồi.”
“Chỉ cần hơn một tháng…” Hoắc Vân Dung lẩm bẩm, nàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Làm sao ngươi biết phải mất hơn một tháng mới có thể hồi phục, trước đây ngươi cũng từng tu luyện nó sao?”
“Đương nhiên là chưa.
Mấy nghìn năm nay ta chỉ thân cận với Dung Nhi, sao có thể luyện chung thuật pháp này với ai được nữa? Ta chỉ chợt nhớ ra bí thuật này khi chúng ta thân mật đêm qua, lúc mà ta vừa mới đã tiến vào vào cơ thể nàng…”
Nói đến đây, đột nhiên Phù Quang cảm giác được một ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm về phía mình, hắn mỉm cười bỏ qua đoạn này: “...!Lúc đầu chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, về sau càng cảm thấy linh lực trong cơ thể càng nhiều lên, vận chuyển càng lúc càng mạnh.
Sau đó ta không kiềm chế được bản thân muốn làm thêm vài lần nữa, khiến Dung Nhi đau lòng.”
Khi hắn nói lời này, trong giọng điệu của hắn có cảm giác thỏa mãn không thể che giấu.
Hoắc Vân Dung nghe vậy liền nín thở, nàng hối hận vì sao hôm nay lại không giết hắn: “Vậy nếu như ngươi gạt ta, tu luyện theo phương pháp này mà hơn một tháng vẫn không khôi phục thì tính sao?”
“Vậy đến lúc đó ta sẽ tự kết liễu là được.”
Phù Quang mỉm cười nhìn nàng: “Tại sao Dung Nhi lại hỏi những vấn đề này làm gì?”
Mặt Hoắc Vân Dung nóng bừng, nàng liếc hắn một cái rồi nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Ngươi biết rõ còn cố ý hỏi.”
“Ta không biết, cầu Dung Nhi nói rõ.”
“Ngươi!” Hoắc Vân Dung vừa xấu hổ vừa tức giận, sao có thể không biết hắn đang cố ý trêu chọc mình.
Nghĩ đến bản thân lưu lạc trên núi hoang, có nhà nhưng không thể về, giờ phút này vứt lại thể diện của nữ nhi để tu luyện thuật pháp tà dâm kia mà lại còn bị hắn dùng ngôn từ để ức hiếp, tất cả khiến nàng vừa chua xót vừa tủi thân.
Trong phút chốc hốc mắt nàng đỏ bừng, nhịn không được bèn cúi đầu nức nở: “Ta muốn về nhà…”
Phù Quang lập tức sửng sốt, tim hắn thắt lại nhanh chóng ôm lấy nàng rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của ta, ta không nên ức hiếp nàng.
Nàng muốn về nhà, ta nhất định sẽ đưa nàng trở về…”