Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Càng được an ủi Hoắc Vân Dung càng khóc nhiều hơn, không lâu sau nước mắt đã làm ngực hắn ướt một mảng lớn.
Phù Quang vốn thích nhìn bộ dáng tức giận của nàng, hắn chỉ cảm thấy nàng tuy hung dữ nhưng lại cực kỳ thanh tú, hoạt bát dễ thương đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.

Vì vậy hắn rất thích dùng lời nói để trêu chọc nàng nhưng lại vô tình khiến nàng khóc nên cũng cảm thấy khá hối hận.

Hắn lại không biết an ủi nàng như thế nào nên chỉ luống cuống nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng.
Hoắc Vân Dung trở mình trong ngực hắn, khóc lóc nói: “Dù sao hiện tại ta đã rơi vào trong tay ngươi, không biết có phải ngươi đang lừa gạt ta hay không.

Ngươi muốn ức hiếp ta ta cũng không chống cự được, ngươi nói gì hay làm gì cũng tùy ngươi.”
Phù Quang nâng gương mặt đẫm lệ của nàng lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta không lừa nàng đâu, phương pháp song tu này quả thật rất có lợi cho việc tu luyện nhưng nếu nàng không muốn thì ta cũng không ép.


Nàng cứ yên tâm ở lại đây một thời gian, ta sẽ không bao giờ ức hiếp nàng nữa, chờ ta bình phục sẽ đưa nàng về nhà.”
Hoắc Vân Dung lại thút thít khóc thật lâu, sau đó mới dần bình tĩnh lại.

Nàng cụp mắt xuống không thèm nhìn hắn, lông mi run rẩy, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: “Ta đã bị ngươi ức hiếp rồi, còn chịu với không chịu gì nữa, làm một lần với làm thêm trăm lần thì có gì khác nhau đâu?”
Trong lời nói đã vơi đi sự phẫn uất, thậm chí trên nét mặt chỉ còn một chút tức giận mê hoặc lòng người.
Phù Quang thầm rung động, hắn hỏi nhỏ: “Nói vậy là nàng đồng ý?”
Hoắc Vân Dung khép mắt không nói gì.
Phù Quang áp sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Vậy tối nay chúng ta bắt đầu song tu nhé?”
Tai Hoắc Vân Dung lập tức đỏ bừng, nàng không chịu ngẩng đầu nhìn mà chỉ nhấc chân đá nhẹ vào bắp chân hắn.
Lúc chân bị đá, Phù Quang chỉ cảm thấy da thịt nơi đó như bị lông vũ quẹt qua khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.

Phù Quang không dám nói những lời phù phiếm trêu chọc nàng nữa, hắn nhéo vành tai nàng, vẫn là một con hổ ngập ngừng như thuở ban đầu.

Hắn cúi đầu thử đưa lưỡi cẩn thận liếm đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Chiếc lưỡi nóng bỏng quét qua má nàng rồi từ từ di chuyển đến mí mắt mỏng manh đầy tinh tế và nhẹ nhàng.

Hắn vòng cánh tay qua vòng eo thon gọn của nàng, càng ngày càng siết chặt khiến cơ thể họ ép chặt vào nhau.

Hoắc Vân Dung bị động ngẩng đầu nhắm mắt lại, nghĩ thầm mình chỉ muốn về nhà sớm thôi, thật sự không muốn làm chuyện vô sỉ như vậy với hắn.


Nhưng hình ảnh tối qua cứ hiện lên trong đầu nàng làm cơ thể nàng nóng dần lên.
Đôi môi và đầu lưỡi nóng bỏng di chuyển đến chóp mũi của nàng rồi chậm rãi chuyển xuống phía dưới.

Hai cánh môi dần chạm vào nhau, cọ xát đến khi không thể tách rời.
Lưỡi của Phù Quang không cần dạy cũng hiểu, bắt đầu lần theo đường viền môi của Hoắc Vân Dung, sau đó đẩy răng nàng ra thăm dò bên trong miệng.

Hắn quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại rồi không ngừng trêu đùa.
“Ưm…” Hoắc Vân Dung bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, đầu óc cũng bắt đầu mơ màng.

Cả người bị ép vào trong ngực Phù Quang, dường như nàng cảm giác được có một vật cứng rắn đang chạm vào eo mình.
Sau đó, nàng cảm thấy thắt lưng mình căng cứng, cơ thể bị nhấc lên treo lơ lửng trên không.
Phù Quang cẩn thận đặt nàng trên lớp quần áo trải trên mặt đất.

Hắn cúi người hôn nàng, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng, dung mạo như tranh dưới ánh lửa chiếu rọi thật sự xinh đẹp như cánh đào, rực rỡ như hoa xuân.


Hắn không nhịn được bèn vuốt ve mặt nàng rồi thở dài: “Dung Nhi, nàng thật rất xinh đẹp.”
Một cô nương như Hoắc Vân Dung được người khác khen ngợi dung mạo, sao trong lòng có thể không gợn sóng.

Nàng lập tức ngại ngùng, đỏ mặt khẽ nói: “Ngươi tắt lửa đi.”
“Được.” Phù Quang gật đầu, cho dù bây giờ Hoắc Vân Dung có muốn trăng trên trời thì hắn cũng tìm cách mang nó xuống cho nàng, huống chi là yêu cầu cỏn con như vậy.

Hắn có thể nhìn rõ mọi vật vào ban đêm nên ánh lửa này hoàn toàn vô dụng với hắn.

Chỉ với một cái búng tay, hang động đã chìm trong bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận