Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Lửa tắt không lâu thì Hoắc Vân Dung đã thấy hối hận.
Trong bóng tối mất đi thị giác nên thính giác và xúc giác của nàng trở nên nhạy cảm hơn.

Phù Quang chỉ dùng tay vuốt ve vùng cổ thôi cũng đã khiến nàng run rẩy.
Nàng nghe thấy tiếng thở dốc nặng dần của Phù Quang vang lên bên tai như một con thú hoang đang thèm muốn con mồi.
Lòng bàn tay nóng hổi từ bên cổ nàng chậm rãi trượt xuống dưới, xuyên vào trong vạt áo lưu luyến nán lại trên xương quai xanh một lúc rồi đi xuống nơi sâu hơn.
Sau đó nàng cảm nhận được ngực mình bị hắn bóp trong tay.

Lòng bàn tay hơi thô ráp ôm lấy lớp thịt non mềm, chậm rãi dùng lực nhào nặn miếng thịt mềm cho đến khi nó biến dạng, tràn ra giữa các khe hở ngón tay.
“A…” Lồng ngực Hoắc Vân Dung nóng bừng, cơ thể nàng trở nên căng thẳng, vội vàng nắm lấy bắp tay hắn, giọng nói mềm yếu: “Nhẹ một chút.”

“Thật mềm mại.” Phù Quang vừa bóp vú nàng vừa cắn nhẹ vào vành tai, khàn giọng nói: “Dung Nhi, ta muốn cởi xiêm y của nàng.”
Hoắc Vân Dung mím môi không trả lời, trong lòng vừa xấu hổ vừa bực bội, ta không cho ngươi cởi thì ngươi sẽ không cởi sao.
Nhưng dường như Phù Quang không có chủ kiến gì, mọi chuyển đều xin phép nàng.

Hắn dùng lòng bàn tay ôm lấy hai bầu vú mềm mại rồi tùy ý xoa bóp, sau đó lại hỏi: “Được không?”
Hoắc Vân Dung hừ nhẹ, há miệng cắn mạnh vào vai hắn.
Nhưng Phù Quang da dày thịt béo, dù bị cắn mạnh đến mức đổ máu cũng không hề thấy đau: “Đây là đồng ý rồi nhé? Vậy ta cởi đây, Dung Nhi đừng để xong chuyện rồi mới hối hận.”
Từng lớp quần áo nhanh chóng rơi vãi khắp đất, giờ đây trên người Hoắc Vân Dung chỉ còn lại một cái yếm nhỏ mỏng manh, nhỏ đến mức không che được toàn bộ bầu vú.

Bộ ngực sữa trắng như tuyết cứ thoắt ẩn thoắt hiện.
Phù Quang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào ngực nàng, hai mắt nóng như lửa đốt, hơi thở ngưng trệ, trong bụng như có ngàn đốm lửa, toàn bộ máu trong cơ thể đều dồn xuống dưới háng.

Vật kia vừa thô vừa cứng đã ngóc đầu từ lâu, gần như dán chặt vào bụng dưới.
Quần áo của Hoắc Vân Dung đã được cởi bỏ hoàn toàn nhưng đột nhiên hổ yêu không hề cử động mà chỉ để lại tiếng thở dốc nặng nề.

Trong hang động tối tăm, nàng không nhìn thấy hắn và cũng không biết hắn đang ở trong tình trạng thế nào.

Đang lúc cảm thấy không được tự nhiên bỗng eo nàng bị siết chặt, sau đó nàng được bế lên.

Nàng giật mình thở hắt ra, hờn dỗi nói: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Phù Quang ngồi dậy, hắn ôm chặt eo Hoắc Vân Dung rồi đặt nàng vào lòng, sau đó tách hai chân nàng ra quấn quanh eo hắn.

Hai người ôm nhau trong tư thế đối diện với đối phương.
Hắn siết hông nàng, cúi đầu hung hăng vùi vào giữa hai khối thịt mềm mại.

Chóp mũi ngửi được hương thơm của thiếu nữ, hắn hít sâu mấy hơi sau đó gập gối lại kê sau lưng hàng.

Hai tay từ hai bên sườn bắt đầu gom hai bầu vú lại, tuỳ ý ép chúng vào giữa.

Hắn như kẻ điên liều mạng vùi mặt vào khối thịt non mềm thơm tho kia.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Hoắc Vân Dung nhìn hắn như đang phát điên, trong lòng nàng hơi sợ hãi bèn dùng sức đẩy cái đầu đang chôn trong ngực mình ra nhưng nó lại không hề nhúc nhích.


Đôi gò bồng đảo bị chà đạp trở nên hỗn loạn, hơi thở nóng ẩm của hắn phả vào làn da mỏng manh, kích thích cảm giác tê dại không mấy xa lạ sâu trong cơ thể.
Xoa nắn như vậy một hồi, hắn cảm thấy còn chưa đủ liền vòng tay ra sau lưng Hoắc Vân Dung, mò mẫm một hồi rồi kéo hai sợi dây thắt yếm ra, chiếc yếm mỏng manh theo đó mà rơi xuống.
Khi không có bất kỳ trở ngại nào, Phù Quang càng hưng phấn hơn.

Hắn chôn mặt vào ngực Hoắc Vân Dung vừa ngửi lại vừa hít, cọ qua cọ về cuối cùng cũng vùi toàn bộ mặt mình vào bầu ngực thơm tho mềm mại.

Hắn ước gì có thể tan vào cơ thể nàng.

Đến khi sắp ngạt thở thì Phù Quang mới từ từ buông nàng ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận